Anh ta biết mình có hảo cảm với Hứa Tịnh Nhi, trên người cô gái này có quá nhiều điểm phát sáng, khiến người ta không khỏi bị thu hút, nhưng... anh ta tưởng rằng chỉ là hảo cảm, hoặc là hơn hảo cảm một chút là thích thôi.
Bây giờ xem ra, là anh ta đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho Hứa Tịnh Nhi sao?
Đầu ngón tay của Tả An gõ nhẹ xuống mặt bàn, ánh mắt chất chứa bao cảm xúc.
…
Sau khi thấy Kiều Sở rời khỏi phòng làm việc, Hứa Tịnh Nhi liền lấy cốc cà phê Americano trong túi ra, đứng dậy, bước tới cửa phòng làm việc, giơ tay gõ.
"Mời vào".
Hứa Tịnh Nhi đẩy cửa bước vào.
Cô đến trước bàn làm việc, mỉm cười chào hỏi trước: "Cấp trên đại nhân, chào buổi sáng, cuối tuần vui vẻ chứ?".
Tả An nở nụ cười nhẹ, gật đầu: "Vui, em thì sao? Tay em đã đỡ hơn chưa?".
"Không sao rồi", Hứa Tịnh Nhi giơ bàn tay bị thương lên, huơ trước mặt anh ta: "Em đã nói rồi mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi".
"Vậy thì tốt".
"Đúng rồi, cái này là quà cảm ơn", Hứa Tịnh Nhi đặt cốc cà phê trong tay lên bàn: "Anh đừng chê nhé".
Tả An mỉm cười, cầm cốc cà phê lên uống luôn một ngụm, dùng hành động để tỏ ý mình không chê, thậm chí còn nói: "Ngon lắm".
"Cà phê chẳng phải chỉ có một vị thôi sao?".
"Khác chứ", Tả An lại uống một ngụm nữa: "Cà phê do em pha hay do em mua đều ngon".
Tuy Hứa Tịnh Nhi đã quen với kiểu nói chuyện thẳng thắn như vậy của Tả An, nhưng vừa sáng ra đã bị ghẹo, cô cảm thấy dù khả năng chịu đựng của mình có mạnh đến đâu cũng không đỡ nổi, thế là lảng đi: "Nếu không còn chuyện gì khác, thì em đi làm việc đây".
Cô đang định xoay người thì Tả An gọi: "Tịnh Nhi".
Hứa Tịnh Nhi khựng lại, chớp đôi mắt đen láy, khó hiểu hỏi: "Hả?".
Tả An nhìn cô, ngập ngừng mấy giây, rồi vẫn đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, bước tới trước mặt cô.
Hứa Tịnh Nhi nhìn theo anh ta, thấy vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc, cô cũng không khỏi nghiêm mặt: "Sao thế? Không phải lại xảy ra chuyện gì bất ổn đấy chứ?".
"Không".