"Tôi biết".
"Vậy cô vào làm gì?".
Hứa Tịnh Nhi không trả lời anh ta, mà đóng cửa phòng làm việc, rồi khóa lại.
Một tiếng cạch vang lên, trợ lý Lâm kinh hãi trợn tròn mắt: "Cô... cô... rốt cuộc cô muốn làm gì?".
Chắc không phải vì lần trước anh ta mắng cô hai câu, cô tức quá nên định hành hung trả thù anh ta giữa ban ngày ban mặt đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi cất bước, dần tiến lại gần anh ta. Trợ lý Lâm sợ hãi lùi lại, nhưng cơ thể bị bàn làm việc chặn lại, không còn đường lui. Anh ta nuốt nước bọt, giả vờ mạnh mẽ nói: "Thư ký Hứa, tôi là đàn ông đấy, nếu cô đánh nhau với tôi thì chỉ có thiệt thôi".
Đúng lúc anh ta siết chặt nắm tay, chuẩn bị ứng chiến, thì Hứa Tịnh Nhi đã đi lướt qua anh ta, bước tới một nơi phía sau mới đứng lại.
Trợ lý Lâm nhìn ra phía sau đầy khó hiểu, phát hiện cô đang đứng trước tủ bảo hiểm, nhìn chằm chằm cái tủ mấy giây, sau đó mở túi xách, lấy ra một chiếc rìu nhỏ.
Trợ lý Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó ý thức được cô định làm gì, thảng thốt kêu lên: "Thư ký Hứa, cô bình tĩnh lại đi".
Hứa Tịnh Nhi nghiêng mặt nhìn anh ta, lạnh lùng nhếch môi: "Hôm nay bất kể dùng cách gì, tôi nhất định phải mở được tủ bảo hiểm này, anh hoặc là báo cảnh sát đến bắt tôi, hoặc là đừng có ngăn cản tôi".
"Cô Hứa... cô định làm cái gì vậy?".
Trợ lý Lâm bước tới, thử khuyên nhủ: "Cô đừng tưởng tôi không dám báo cảnh sát, cô làm vậy là quá đáng rồi đấy. Hôm qua Cố tổng mới cứu cô, hôm nay cô lại đòi phá tủ bảo hiểm của anh ấy, có phù hợp không?".
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, cô cược đúng rồi.
Trong tình huống này mà trợ lý Lâm vẫn nói lý với cô, chứ không gọi người đuổi thẳng cô, vậy thì có thể cho thấy là anh ta không dám, mà anh ta không dám chính là vì Cố Khiết Thần vẫn quan tâm đến cô.
Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, chắc chắn trong tủ bảo hiểm này có văn kiện mà cô muốn biết.
Cô phải nhân lúc Cố Khiết Thần không có ở đây để lấy nó. Hôm nay, cô phải xác định được tình cảm Cố Khiết Thần dành cho cô, dù là ngọt ngào hay đau đớn thì cô cũng muốn biết câu trả lời.
Một tay Hứa Tịnh Nhi đẩy trợ lý Lâm ra, một tay giơ chiếc rìu nhỏ lên, dùng sức nện vào ổ khóa.
Dường như trợ lý Lâm không ngờ cô lại mạnh như vậy, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra ngoài: "Cô Hứa, cô..."