MC: “Cô Vân Nhu, mọi người đều biết, ba năm trước cô đã kết hôn, vậy chồng của cô có phải là động lực lớn nhất trên con đường thành công của cô không?”.
Vân Nhu là một người phụ nữ cực kỳ ưu nhã và quyến rũ, có thể là do nhiều năm đắm chìm trong nghệ thuật, từng nụ cười từng ánh mắt, từng động tác cử chỉ, đều khiến người ta mê đắm, thu hút toàn bộ sự chú ý.
Cô ta cười bình thản, nụ cười ấm áp, cô ta không hề trả lời câu hỏi đó ngay, mà nói: “Nhân buổi phỏng vấn này, tôi muốn tuyên bố hai việc”.
“Thứ nhất, tôi và chồng cũ đã ly hôn trong hòa bình, chúng tôi sẽ chuyển sang mối quan hệ bạn bè. Thứ hai, tôi muốn tổ chức buổi lưu diễn toàn cầu, điểm đầu tiên chính là quốc gia quê hương tôi”.
“Chẳng phải cô muốn hỏi, động lực lớn nhất trên con đường thành công của tôi sao? Không phải là chồng cũ của tôi, mà là…”.
Vân Nhu dừng một lúc, đôi mắt đẹp yểu điệu nhìn vào camera, giống như đang nói với một ai đó, từng câu từng chữ được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp: “Đến giờ tôi vẫn thương nhớ một người đàn ông”.
“Ở tại đây, tôi muốn nói với anh ấy rằng, cuối cùng tôi cũng có thể quay trở về bên anh ấy bằng phiên bản hoàn mỹ nhất của mình rồi”.
“Điểm đầu tiên trong chuyến lưu diễn toàn cầu của tôi, chính là vì anh ấy mà trở về”.
“Xem ra đây là một câu chuyện tình cảm buồn miên man rồi. Vậy chúng ta hãy cùng chờ đón chuyến lưu diễn của cô nhé, cũng chúc cô tìm thấy tình yêu thuộc về mình!”.
Phỏng vấn kết thúc, Hứa Tịnh Nhi quay sang mới phát hiện, sắc mặt của Tiêu Thuần đứng bên cạnh đã trắng bệch từ bao giờ, cắt không còn một giọt máu…
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày: "Thuần Thuần, sao sắc mặt cậu khó coi thế? Cậu không thoải mái à?".
Tiêu Thuần nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó nở nụ cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Không sao, đi thôi đi thôi, chúng ta mua tiếp".
Bình thường sức chiến đấu của Tiêu Thuần rất mạnh mẽ, nhìn thấy túi xách giày dép quần áo trang sức mà mình thích, mắt cô ấy sẽ sáng lên. Nhưng hôm nay cô ấy không hứng thú lắm, hay nói cách khác là tâm hồn treo ngược cành cây.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế thì hơi trầm ngâm.
Vừa nãy lúc ăn cơm, Tiêu Thuần vẫn bình thường, cho đến khi nhìn thấy bài phỏng vấn Vân Nhu… Hứa Tịnh Nhi rất ít khi thấy cô ấy như vậy, cô thấy hơi ngạc nhiên, nhiều hơn là lo lắng.
Hứa Tịnh Nhi hỏi thẳng: "Thuần Thuần, có phải cậu quen Vân Nhu không?".
Tiêu Thuần cũng biết phản ứng của mình bất thường như vậy, Hứa Tịnh Nhi lại là người nhạy cảm, sao có thể không nhìn ra chứ? Cô ấy im lặng một lúc, giọng nói cố gắng bình thản: "Ừ, có quen".
Tiêu Thuần và Vân Nhu quen nhau, Hứa Tịnh Nhi không thấy ngạc nhiên. Tiêu Thuần rất nhiều bạn bè, họ quen nhau cũng không lạ gì, chỉ là nghe giọng điệu này của cô ấy, dường như không muốn nhắc đến nhiều.
Cho dù là bạn thân nhất cũng phải tôn trọng bí mật của nhau, Hứa Tịnh Nhi cũng không truy hỏi, chỉ nói: "Nếu cậu muốn trút bầu tâm sự thì có mình đây".
Ánh mắt Tiêu Thuần nhìn Hứa Tịnh Nhi hơi phức tạp, cũng hơi nặng nề, nhưng chỉ mỉm cười.
Dạo phố xong, Tiêu Thuần lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về tầng dưới chung cư, bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu Thuần ngả lưng dựa vào ghế, ánh mắt đờ đẫn.
…