Hứa Tịnh Nhi giả vờ khó chịu. Cô từ chối: “Uống nữa là tôi sẽ nôn mất”.
“Cô chẳng nể tôi chút nào sao? Hay là, cô muốn tôi cầm ly cho cô? Được, vậy tôi giúp cô uống nhé”.
Dung Vương cứ nói, căn bản không để Hứa Tịnh Nhi có cơ hội từ chối. Ly rượu được đưa tới sát miệng cô.
Hứa Tịnh Nhi nhạy cảm nhận ra ánh ánh mắt Dung Vương đã ánh lên sự cảnh giác và hoài nghi. Dù sao thì nếu là fan cuồng thật sự, sao có thể từ chối thần tượng đưa rượu lên tận miệng thế kia chứ.
Hơn nữa, Dung Vương làm chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Trước giờ anh ta không bao giờ bị tóm gáy, đương nhiên anh ta sẽ phải cẩn thận hơn.
Nếu như cô không uống thì sẽ bị Dung Vương phát hiện ra…Không vào hang cọp sao bắt được cọp đây?
“Anh đã vậy thì đương nhiên tôi phải uống rồi”, Hứa Tịnh Nhi cười ngọt ngào hé miệng uống một ngụm.
Cùng lúc này Hứa Tịnh Nhi lẳng lặng thò tay vào trong túi xách bên cạnh mình. Sau khi sờ được điện thoại, cô nhanh chóng ấn nút điện thoại mà trước đó đã ghi âm.
Tiếng chuông vang lên. Hứa Tịnh Nhi thuận thế nói: “Có điện thoại, anh Dung Vương. Tôi đi nghe máy một chút…”
Sau khi xác nhận cô đã uống rượu và cho rằng cô đã là món đồ trong tay mình thì Dung Vương hào phóng nói: “Nhanh lên nhé, tôi đợi”.
Hứa Tịnh Nhi chộp lấy túi của mình, mỉm cười sau đó cất bước đi ra khỏi căn phòng.
Cửa vừa đóng lại cô lập tức thò tay vào móc họng, ép mình phải nôn ra ngụm rượu vừa uống. Dù cô miễn cưỡng nôn ra được một ít nhưng vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Chút sức tàn cũng đang dần biến mất.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Hứa Tịnh Nhi khoác túi lên người, sau đó sải bước đi ra ngoài. Thế nhưng cô vừa mới đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Dung Vương đã đi tìm cô rồi.
Hứa Tịnh Nhi định thần. Lúc này cô đi lại không tiện, chắc chắn chẳng đi được mấy bước sẽ bị Dung Vương đuổi kịp và rơi vào tay anh ta. Vậy thì chút trinh bạch của cô sẽ không còn nữa.
Không được, không được để anh ta nhìn thấy.
Hứa Tịnh Nhi đổi hướng, ngoặt qua một bên. Cô nhìn thấy tấm biển nhà vệ sinh. Cô dựa men theo bờ tường, đi tiếp.
Tiếng bước chân đuổi theo ngay phía sau. Hứa Tịnh Nhi nghiến răng, dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển. Cuối cùng cô cũng vào được nhà vệ sinh. Tay cô run run đóng cửa lại.