Hứa Tịnh Nhi tăng tốc. Người phía sau hình như cũng tăng tốc theo. Cô chau chặt mày, thấy phía trước có một khúc ngoặt thế là đôi mắt cô sáng lên. Cô chạy như bay, cả người biến mất sau góc rẽ.
Hứa Tịnh Nhi đúng là bỏ chạy thật, ngay sau đó cô áp sát tường, chờ đợi.
Người đi theo cô quả nhiên trúng chiêu. Đó là một người đàn ông đeo khẩu trang đang vội vàng chạy tới. Trong nháy mắt người này chưa kịp nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi thì cô đã đưa tay lên chào trước: “Hi, người anh em!”
Người đàn ông chạy lỡ trớn vô thức quay đầu lại. Ngay lập tức hai túi đồ trong tay cô được quăng thẳng vào người anh ta.
Người đàn ông không kịp phòng bị chỉ hự một tiếng rồi loạng choạng lùi về phía sau.
Hứa Tịnh Nhi không cho người đàn ông có cơ hội kịp thở. Cô đạp mạnh vào đầu gối người này khiến hắn phải khụy chân xuống đất. Sau đó cô vặn tay người đàn ông ra phía sau, ghì sát vào lưng hắn khiến hắn bất động.
“Anh là ai? Tại sao lại theo dõi tôi?”, Hứa Tịnh Nhi lạnh giọng.
Người đàn ông không hề chịu hợp tác, chỉ giãy giụa.
Hứa TỊnh Nhi nhìn lên khuôn mặt gần như bị che kín của anh ta. Thấy cô ảnh ta có đeo cả máy nghe bèn lên tiếng: “Anh là nhà báo?”
Cũng không đúng. Bản thân có có gì để săn đâu, sao có thể gây chú ý với đám nhà báo được chứ?
Hứa Tịnh Nhi nhanh như cắt giựt khẩu trang của người đàn ông ra. Đó là một người đàn ông mà cô không quen.
Cô suy nghĩ rồi định lấy đi máy quay của người đàn ông nhưng anh ta đã kịp phản ứng lại. Một tay anh ta ghì chặt máy quay, tay còn lại dù bị ghim chặt thì vẫn cố gắng chịu đựng và rút mạnh ra khỏi tay của Hứa Tịnh Nhi. Sua đó anh ta đẩy mạnh cô ra.
Hứa Tịnh Nhi loạng choạng ngã ra đất. Tay co chống mạnh, da bị trầy một mảng. Cô đau tới mức xuýt xoa.
Người đàn ông nhân cơ chội bèn co chân bỏ chạy. Anh ta chạy tới cửa ngõ thì bỗng có một chiếc xe chạy tới. Thế là anh ta mở cửa xe, nhảy vào trong. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy cảnh tượng đó thì há hốc miệng với vẻ không dám tin.
Là một nhóm cơ à…
Vì vậy có thể nói, có người cố tình theo dõi cô. Hơn nữa, bọn họ không hề giống nhà báo. Vậy thì rốt cuộc là ai? Do ai cử tới? Tại sao lại theo dõi cô?
Trong đầu Hứa Tịnh Nhi hiện lên rất nhiều nghi ngờ nhưng tạm thời cô không có bất kỳ đầu mối nào cả.
Cô thầm thở dài rồi ngồi xuống. Đồ mới mưa rơi vãi lung tung, cô nhặt chúng, bỏ vào túi. Người đi đường quan tâm hỏi cô có sao không, có cần giúp đỡ không. Cô chỉ cười từ chối.
Hứa Tịnh Nhi xách đồ về chung cư. Vừa tới nơi, không ngờ cô lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc trước cửa. Người đó đứng bất động giống như một khúc gỗ, không biết là đang nghĩ gì.
Cô khựng người, bước lên trước ra vẻ chế nhạo: “Sếp, sáng sớm anh không nằm trong chăn ấm đệm êm mà chạy tới đây đứng chịu phạt. Hà tất phải như vậy? Không phải anh bị mộng du nên tới đây đó chứ?"
Nghe thấy giọng nói quen thuôc, Tả An quay người lại nhìn cô với ánh mắt sững sờ.