Hứa Tịnh Nhi cảm giác bước chân của Bạch Ngọc Phương dừng ngay trước cánh cửa mở ra sân phơi.
Cô siết chặt hai tay, nếu thực sự không trốn được, vậy thì cô chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, sau khi Bạch Ngọc Phương tiến vào sẽ đánh ngất bà ta.
Tuy làm vậy sẽ bị lộ, tiếp theo chắc chắn bọn họ sẽ điều tra, nhưng ít nhất sẽ không thấy mặt cô! Cô chỉ có thể tránh kết quả xấu nhất!
Bàn tay Bạch Ngọc Phương đặt lên tay nắm cửa, vặn từ từ.
Hứa Tịnh Nhi nín thở, giơ cao một tay lên, chuẩn bị đánh lén.
Nhưng khi Bạch Ngọc Phương chuẩn bị đẩy cửa, bỗng một bàn tay thò ra từ phía sau Hứa Tịnh Nhi, bịt lấy miệng cô, sau đó một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, đồng tử bỗng mở to, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Chẳng phải Bạch Ngọc Phương đang ở ngoài kia sao? Sau phía sau cô lại có người? Cũng là người của bà ta sao? Cô đã bị bắt sao?
Hứa Tịnh Nhi bất giác giãy giụa, nhưng người kia rất khỏe, cô không thể động đậy. Hơn nữa người kia còn nhanh chóng kề môi vào tai cô, giọng nói rất nhỏ, nói một câu ngắn gọn: "Không muốn bị phát hiện thì ngồi im đi".
Rõ ràng người này đã cố ý giả giọng, là giọng nói mà Hứa Tịnh Nhi không quen thuộc, nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy... dường như rất quen...
Trong mấy giây cô sững sờ, người đàn ông ở phía sau đã ôm lấy cô, xoay người lao về phía lan can.
Hứa Tịnh Nhi cũng vội vàng dừng những suy nghĩ vẩn vơ lại, tình hình hiện giờ không cho phép cô suy nghĩ lung tung, phải thoát khỏi nguy hiểm trước đã.
Chỉ là... vừa rồi cô đã quan sát, sân phơi trống trải, không thể ẩn náu được. Chưa nói đến việc người đàn ông này xuất hiện kiểu gì, quan trọng là một mình cô còn không nấp được, thêm một người thì nấp ở đâu?
Đứng bên cạnh lan can, người đàn ông lại nói: "Ôm chặt lấy tôi!".
"Gì cơ?", Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu, đập vào mắt là người đàn ông mặc đồ đen, khẩu trang trên mặt màu đen, đeo loại kính đặc biệt cũng màu đen, cả người che chắn kín mít, không thể nhìn ra dáng vẻ thế nào, rốt cuộc là ai.
Dường như không có thời gian nhiều lời với cô, người đàn ông tóm lấy hai cánh tay cô, rồi vòng một tay ôm lấy eo cô, sau đó nhấc chân nhảy qua lan can.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới có phản ứng, không khỏi lắp bắp: "Anh... chắc không phải anh muốn nhảy xuống..."
Chữ "dưới" còn chưa nói xong, cánh tay anh ta đã ôm chặt eo Hứa Tịnh Nhi, nhảy xuống không chút do dự.
"A... ưm..."
Tiếng hét chỉ vang lên nửa giây đã bị môi của người đàn ông che mất. Những âm thanh còn lại nghẹn trong cổ họng Hứa Tịnh Nhi, cô trợn tròn mắt, trong đó dâng lên bao cảm xúc.
Cảm giác rơi xuống không dễ chịu gì, Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng di dời sự chú ý, thậm chí có một giây cô còn nghĩ, nếu thực sự bị ngã chết, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô muốn làm gì nhất?
Trong đầu cô lướt qua rất nhiều cảnh tượng và hình ảnh, cuối cùng... tất cả đều dừng ở một khuôn mặt.
Giây phút cuối cùng của cuộc đời cô vẫn nghĩ đến Cố Khiết Thần sao? Nhưng dường như đã không hoàn toàn là yêu, mà căm hận hơn, không cam lòng hơn. Rất nhiều cảm xúc tắc nghẹn ở lồng ngực, khiến cô trăm mối đan xen.
Hứa Tịnh Nhi lắc mạnh đầu, không muốn để Cố Khiết Thần chiếm mất đầu óc mình. Cô dồn sự chú ý vào người đàn ông trước mặt này, nhưng tại sao... cô lại thấy anh ta có chút quen mắt nhỉ?