Hứa Tịnh Nhi cân nhắc lợi hại, cảm thấy lợi nhiều hơn hại. Cô cứ đi điều tra xem, nếu thật sự là cô ta làm, lúc cô viết bài cũng có thể viết chi tiết thêm để thu hút người đọc. Nếu cô ta không làm, vậy thì đồng nghĩa đưa vào tay cô một tin tức nóng hổi.
Bây giờ chỉ cần có thể mau chóng kết thúc công việc trong nước, cô cũng không muốn kén chọn.
“Được, tôi sẽ đi điều tra”, cô đồng ý.
Tô Tử Thiến thở phào: “Cảm ơn cô vẫn đồng ý giúp tôi, cảm ơn…”.
“Không phải tôi đang giúp cô, mỗi người nhận được cái mình cần mà thôi”, Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn nhận lời cảm ơn của cô ta, cô không nói thêm gì nữa, mà vào thẳng chủ đề: “Bây giờ cô hãy điều chỉnh tâm trạng, kể lại chi tiết mọi chuyện đã trải qua cho tôi!”.
“Được!”.
Hứa Tịnh Nhi đặt điện thoại lên bàn, mở loa ngoài, đồng thời ghi âm cuộc gọi, nói: “Có thể bắt đầu rồi”.
Tô Tử Thiến hắng giọng, nói rõ ràng từng chữ: “Trước khi tôi nổi tiếng, tôi từng đóng vai phụ trong đoàn phim, làm diễn viên đóng thế cho Hồ Khả Hân. Cô ta luôn cảm thấy ghen tị vì tôi xinh đẹp hơn cô ta, liên tục ức hiếp tôi. Sau đó, tôi gặp được Cố Khiết Thần, anh ấy giúp tôi nổi tiếng, tôi muốn gì được nấy, địa vị của tôi nhanh chóng vượt qua cô ta. Khi xưa cô ta ức hiếp tôi thế nào, đương nhiên tôi cũng phải trả đũa lại, cộng thêm vị trí vai diễn của chúng tôi tương tự nhau, thường xuyên tranh giành tài nguyên với nhau. Cô ta luôn bị tôi chèn ép, nên càng oán hận tôi”.
“Sau khi tôi bị cấm sóng, không nhận được bất cứ công việc hay vai diễn nào, mỗi ngày tôi chỉ sống dựa vào tiền tiết kiệm lúc trước. Tôi lại tiêu tiền phung phí đã quen, không có tiền thì tôi phải kiếm… Lúc đó, có đoàn phim liên lạc với tôi, nói có thể cho tôi diễn vai nữ phụ. Lúc này, tôi không thể kén chọn vai diễn, có tiền thì tôi nhận. Đến khi vào đoàn phim tôi mới biết, bộ phim đó Hồ Khả Hân là nữ chính, cũng chính cô ta chỉ đích danh tôi làm nữ phụ”.
Nói xong, cô ta lạnh lùng ha một tiếng: “Đương nhiên cô ta không có lòng tốt quan tâm tới tôi, cô ta chỉ muốn nhân lý do này trút hết sự bất mãn và oán hận của cô ta đối với tôi. Tôi luôn nhẫn nhịn, cố gắng không gây mâu thuẫn với cô ta. Mặc kệ cô ta đối xử với tôi thế nào, tôi chỉ muốn đóng phim xong rồi rời đi, nhưng cô ta không chịu buông tha cho tôi. Tối hôm đó, cô ta gọi tôi vào phòng tập thoại, nói muốn tập lời thoại với tôi, mới nói được hai câu thoại thì đến lượt lời thoại của tôi là: tôi sẽ giết cô. Thế là cô ta bỗng dưng giống như phát điên mà tát tôi”.
“Tôi thật sự không nhịn nổi, cho nên tôi cũng nắm tóc cô ta, đẩy cô ta ra. Tôi thật sự chỉ đẩy cô ta thôi, sau đó thì tôi rời khỏi phòng tập thoại. Lúc tôi đi, tuy cô ta bị tôi đẩy ngã ra đất, đúng là đã bị đập đầu xuống đất, nhưng khi tôi rời đi, cô ta vẫn còn tỉnh táo. Cô ta thật sự vẫn còn tỉnh táo, cô ta còn định đứng dậy đuổi theo đánh tôi! Tôi chỉ biết bỏ chạy thật nhanh!”.
“Tôi cũng không biết sao đến tối thì nghe tin Hồ Khả Hân đã chết, phía cảnh sát nói với tôi, cô ta bị đập toác đầu, mất quá nhiều máu mà chết. Cũng có người nghe thấy tiếng cãi cọ của chúng tôi ở phòng nghỉ, nghe tôi nói câu “tôi sẽ giết cô”, chỉ nhận tôi là hung thủ!”.
“Nhưng tôi thật sự không biết vì sao phòng tập thoại lại biến thành phòng nghỉ. Hơn nữa, rõ ràng tôi đọc lời thoại trong kịch bản, nhưng phía cảnh sát lại nói trong kịch bản không có lời thoại đó. Trên người Hồ Khả Hân đã kiểm tra ra dấu vân tay của tôi và cô ta trong lúc giằng co, nhận định tôi là hung thủ! Tôi thật sự không phải hung thủ, cô phải tin tôi, tôi thật sự không phải!”.