Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô tiếp đất nhẹ nhàng, tháo sợi dây ở eo và khẽ khàng đi vào trong phòng.   

 

Trong phòng, quả nhiên giống như những gì Ôn Tiểu San đã nói. Bàn trà nghiêng qua một bên, có dấu vết của sự xô xát, trên giường cũng lộn xộn. Dưới đất vẫn còn tất bị xé rách của Ôn Tiểu San.   

 

Hứa Tịnh Nhi vội vàng lấy máy ảnh ra, chụp liên tục.   

 

Bỗng nhiên có tiếng cửa mở, hình như có người đang đi vào.   

 

Sao mà đúng lúc có người tới như vậy chứ?  

 

Hứa Tịnh Nhi giật mình. Cô không thể để người khác phát hiện ra mình đang ở đây được, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ. Hơn nữa, nếu như là người của Lý Huy Hoàng thì có thể cô sẽ gặp nguy hiểm.  

 

Do cô ở cách ban công khá xa nên đã quyết định lao tới tủ quần áo, mở cánh cửa tủ ra và trốn vào trong.   

 

Ngay lập tức, cô nghe thấy tiếng cửa mở. Tiếng bước chân vọng vào như đang tìm kiếm gì đó. Và tiếng bước chân nhanh chóng đi tới tủ quần áo.   

 

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng đeo khẩu trang, siết chặt nắm đấm.   

 

Một giây sau…  

 

 

 

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vật gì đó đập xuống đất, khiến mấy bước chân trong phòng bỗng dừng hẳn, sau đó từng người đi ra, dường như muốn kiểm tra.  

 

Hứa Tịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng biết bây giờ chưa phải lúc có thể lơ là cảnh giác, có khả năng mấy người này sẽ quay lại ngay. Cô lập tức đẩy cửa tủ, nhanh chóng xông về phía ban công.  

 

Lúc cô thắt dây thừng vào eo, liền nghe thấy tiếng bước chân đang lần lượt quay về phòng. Cô đẩy nhanh tốc độ, thắt dây thật chặt, rồi trèo lên lan can.  

 

Giây phút người đầu tiên bước vào phòng, cô dùng hết sức nhảy sang ban công bên cạnh. Lúc tiếp đất, cô nhìn thấy người kia đã bước ra ngoài ban công.  

 

Hứa Tịnh Nhi không kịp cởi dây thừng, nằm rạp xuống đất. Khi người kia nhìn qua, cô dùng sức lăn cả người vào trong phòng.  

 

Lăn được vài vòng, người đã vào trong phòng, hoàn toàn khuất hẳn tầm nhìn của người kia.  

 

Nguy hiểm được giải trừ...  

 

Hứa Tịnh Nhi nằm dưới đất, mệt đến nỗi thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.  

 

Không thể không thừa nhận, sức khỏe hiện giờ của cô quả thực không bằng lúc trước khi bị thương, vậy nên cô phải nằm dưới thảm mấy phút mới chống tay ngồi dậy được.  

 

Sau khi cởi dây thừng, cô vào phòng tắm, vặn vòi nước rửa mặt rửa tay, lại lấy khăn lau. Xong xuôi cô ra ngoài, lấy từ trong vali ra một chiếc ống nghe.  

 

Cô bước đến cửa, dán một đầu của ống nghe lên cánh cửa, nghe động tĩnh ở bên ngoài.  

 

Ngoài hành lang vẫn còn mấy tiếng bước chân đang không ngừng tìm kiếm. Ban nãy chắc là vài người quay về phòng tiếp tục tìm, còn vài người tìm ở bên ngoài.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK