Nước mặt cứ thế rơi xuống màn hình. Mọi thứ nhòe đi trước mắt cô.
Hứa Tịnh Nhi buông thõng tay. Điện thoại cũng rơi xuống. Cô lại ôm chai rượu, uống hết. Cuối cùng cô cũng cảm thấy say ngà ngà, ý thức dần biến mất. Lúc này Khiết Thần mới biến mất khỏi đầu cô.
Lúc cô tỉnh lại thì bên ngoài đã sáng. Cơn mưa hôm qua có vẻ đã ngừng. Bầu trời trong xanh sau khi được gột rửa. Không khí vô cùng trong lành.
Hứa Tịnh Nhi bò dậy, trở vè phòng ngủ. Cô rửa mặt, sau đó vào nhà bếp, lấy ra túi đá chườm lên mắt. Sau khi không còn thấy khó chịu nữa cô mới đi pha một ly café. Lần này cô không thêm sữa, cứ thế uống café đắng cho tỉnh táo.
Sau khi uống, cô cảm thấy đắng ngắt trong miệng. Thế là cô bật cười.
Thực ra lần này, không có gì là đau lòng quá cả. Dù sao ba năm ở nước ngoài, cô đều từng trải qua hết rồi. Lần thứ hai này cũng đã cảm thấy quen hơn.
Dù sao thì nỗi đau có lớn thế nào cũng chỉ cần thời gian là có thể chữa lành. Một năm không được thì hai năm, ba năm…Cô không tin, đời người dài như vậy cô lại không thể buông bỏ được.
Hứa Tịnh Nhi dành mấy tiếng đồng hồ để dọn dẹp căn chung cư. Tất cả đều sắp xếp lại như cũ. Duy chỉ có quầy rượu đã bị cô uống hết rồi thôi.
Thế nhưng Khiết Thần khiến cô đau khổ như vậy thì coi như rượu là thứ anh bồi thường cho cô thôi mà.
Làm xong, Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, tìm số của trợ lý Lâm và gửi tin nhắn cho anh ta.
"Tôi có đồ muốn gửi lại cho Khiết Thần. Giờ tôi tới công ty, tới khi đó anh xuống lấy giúp tôi nhé".
Cô kiếm một cái túi giấy, nhét ba chiếc nhẫn cùng tấm thẻ vào. Sau đó cô thay đồ, khoác ba lô và ra khỏi cửa.
Hứa Tịnh Nhi lái xe tới tòa nhà Cố Thị. Chiếc xe dừng bên đường, cô đẩy cửa, cầm túi bước ra. Thế nhưng cô không đi về phía công ty mà cứ đứng đợi.
Hai phút sau, trơ lý Lâm từ tòa nhà bước ra. Anh ta tìm kiếm, khi nhìn thấy cô bèn vội vàng chạy tới.
Anh ta lịch sự lên tiếng: “Cô Hứa, cô muốn trả đồ gì vậy. Tan làm tôi tới lấy là được mà, vất vả cho cô rồi”.
“Hôm nay tôi dọn đi, trước khi đi tôi phải giải quyết cho xong”, Hứa Tịnh Nhi thản nhiên lên tiếng rồi đưa chiếc túi cho anh ta: “Những thứ này khá đắt giá nên anh thay tôi đưa tận tay cho Khiết Thần nhé”.
Trợ lý Lâm không nhận ngay mà bỗng khựng người trước lời nói của cô: “Cô Hứa, cô định dọn đi sao? Còn là hôm nay luôn à?”
“Ừ”.
“Đột ngột vậy sao? Thực ra Cố tổng nói là cô có thể tiếp tục ở đó mà…”
Anh ta chưa dứt lời thì Hứa Tịnh Nhi đã lên tiếng cắt ngang, giọng cô như mang vẻ chế nhạo: “Tôi dựa vào thân phận gì để sống tiếp ở đó đây?”
Đến cả chút tiền trợ cấp hàng tháng của Khiết Thần mà cô còn không lấy nữa là ở lại đó.