Trong phòng làm việc vang lên giọng nói trầm thấp bình thản của người đàn ông: “Trợ lý Lâm, anh cứ ra ngoài đi”.
Trợ lý Lâm sửng sốt, rồi nhanh chóng gật đầu, buông Tô Tử Thiến ra, cúi người, sau đó ra khỏi phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại.
Tô Tử Thiến vô cùng mừng rỡ, không kịp lau nước mắt đã vừa lăn vừa bò đến trước mặt Cố Khiết Thần, nước mắt giàn giụa nhìn anh đầy đáng thương, nói vẻ tủi thân: “Khiết Thần, em biết là anh vẫn thương em mà”.
Cố Khiết Thần ném chiếc bút trong tay xuống, ngửa người dựa vào lưng ghế, khuôn mặt đẹp trai có vẻ hơi mệt mỏi, đôi mắt có tơ máu đỏ, dường như… cũng thức trắng cả đêm.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Tô Tử Thiến lạnh lẽo băng giá, không có chút nhiệt độ nào.
Tô Tử Thiến chạm phải ánh mắt của anh, thân thể bất giác run rẩy, trong lòng rất sợ hãi, lập tức tỏ vẻ yếu đuối nói: “Khiết Thần, em biết… em không nên gây chuyện trong sự kiện quan trọng như bữa tiệc thường niên. Em biết sai rồi, chỉ là… em bị sự đố kị nhất thời làm mờ mắt, em không cố ý, sau này em sẽ không như vậy. Anh đừng tức giận nữa được không?”.
Cố Khiết Thần không nói gì.
Tô Tử Thiến lại nước mắt như mưa, chẳng khác nào chuỗi trân châu bị đứt: “Khiết Thần, em thực sự rất yêu anh, vì quá yêu anh nên em mới trở nên như vậy. Em cũng không muốn bản thân trở thành trò cười, nhưng em quả thực không khống chế được bản thân, Khiết Thần… anh có thể hiểu cho em được không?”.
Ngón tay thon dài của Cố Khiết Thần khẽ day ấn đường đang nhíu chặt, sau đó anh đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, bước tới trước mặt Tô Tử Thiến, đứng cách cô ta một bước.
Người đàn ông đứng thẳng tắp, sắc mặt bình thản, nhưng khoảnh khắc đó lại khiến Tô Tử Thiến cảm thấy vô cùng xa xôi, rõ ràng… anh đang đứng trước mặt cô ta mà.
Cố Khiết Thần hé đôi môi mỏng, nói rất nhẹ: “Tô Tử Thiến, em còn nhớ những lời tôi từng nói với em vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”.
Lần gặp đầu tiên…
Thời gian trôi qua đã khá lâu, đến mức Tô Tử Thiến ngẩn ngơ một lát mới dần lấy lại ký ức.
Lần đầu tiên Tô Tử Thiến gặp Cố Khiết Thần là ba năm trước. Lúc đó, cô ta chỉ là một người đóng thế thân cho nữ chính trong đoàn làm phim, chịu đủ cực khổ.
Lúc đó có phân cảnh nữ chính bị đánh, nữ chính vì ghen ghét khi thấy cô ta xinh đẹp hơn mình, nên vẫn luôn thấy ngứa mắt, nhân cơ hội trả đũa. Thế nên trong phân cảnh đó, cô ta đã chịu mười cái tát thay nữ chính. Lúc đạo diễn hô đạt, má cô ta đã sưng vù lên, vừa đau vừa xấu, nhìn còn rất buồn cười.
Sau khi xong việc, cô ta đến lấy lương, còn bị trợ lý của nữ chính cố ý sỉ nhục, vứt tiền xuống đất. Tuy chỉ là số tiền nhỏ, nhưng cô ta không thể không cúi xuống nhặt.
Cô ta vừa nhặt vừa khóc, cuối cùng không nhịn được ngồi xổm ở đó khóc òa lên.
Cố Khiết Thần đã xuất hiện vào lúc đó, anh đưa cho cô ta một tờ khăn giấy. Lúc cô ta nước mắt nhập nhèm nhìn qua, khoảnh khắc đó anh như thiên sứ giáng từ trên trời xuống thế giới của cô ta.
Sau đó, anh quả thực đã trở thành thiên sứ của cô ta, cứu vớt cô ta, còn tạo nên một thế giới hoàn mỹ không chút tì vết cho cô ta.
Cố Khiết Thần đứng ở đó, đôi mắt đen nhìn cô ta, hé môi nói rành rọt từng chữ: “Nếu cô muốn, tôi có thể ký với cô, có thể khiến cô trở thành nữ minh tinh hạng A, nhưng…”
Nhưng gì nữa đây?
Đây là những lời Tô Tử Thiến không muốn nhớ đến chút nào, cô ta mím môi một lúc vẫn chưa thốt nên lời.