Bận rộn tới giờ mới được nghỉ ngơi, cơ thể cô đã có chút mệt mỏi. Cô đặt máy tính qua một bên, dựa vào ghế và nhắm mắt lại.
Mọi việc giải quyết nhanh hơn những gì cô nghĩ. Cô tưởng phải ở lại tới vài tháng thì giờ chưa tới một tháng cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Cô luôn muốn mọi chuyện giải quyết cho xong. Nhưng khi tới giờ phút này thì cô cũng chẳng thở phào được là bao, cô vẫn cảm thấy chua xót trong lòng.
Hứa Tịnh Nhi không muốn nghĩ thêm nữa. Cô chỉ lắc đầu, cầm điện thoại lên, mở danh bạ.
Lần này ra nước ngoài, chưa chắc cô đã trở về. Vậy nên người cần từ biệt thì phải từ biệt thôi.
Cô không thể nói với bố mẹ mình. Vì nếu nói ra, có lẽ họ sẽ không để cô đi một cách dễ dàng, có khi còn tìm cách lợi dụng những giá trị mà cô đang có. Vì vậy…cô không định sẽ gặp họ. Cô chỉ định mua chút đồ bổ, trang sức tặng họ coi như là thể hiện chút lòng hiếu thảo.
Còn những người khác, cô nghĩ tới nghĩ lui thì thấy cũng chỉ cần nói lời chào tạm biệt Thuần Thuần.
Lần liên hệ gần nhất của cô và Thuần Thuần cũng là vì vụ tin đồn của Khiết Thần ở nước ngoài. Sau đó cô chìm đắm trong nỗi buồn chia tay với anh nên ngày nào cũng uống say. Cô cũng không có gì để nói với cô ấy. Sau đó cô lại bận điều tra vụ án liên quan tới Tô Tử Thiến, đến tận bây giờ mới rảnh.
Cũng không biết Thuần Thuần đã biết việc cô và Khiết Thần ly hôn chưa.
Hứa TỊnh Nhi suy nghĩ rồi soạn tin nhắn gửi cho Thuần Thuần.
“Cậu rảnh không? Gặp mặt, đi ăn bữa cơm đi”.
Khoảng nửa tiếng sau Thuần Thuần mới đáp lại: “Tịnh Nhi, mấy ngày này mình bận quá, đang công tác ở nước ngoài. Phải một tuần nữa mới về, đợi mình về rồi đi nhé”.
Lúc cô ấy quay về thì Hứa Tịnh Nhi đã đi mất rồi.
Thế nhưng nghe giọng điệu của cô ấy thì có vẽ vẫn chưa biết việc cô và Khiết Thần ly hôn. Nếu mà cô ấy biết được, rồi lại biết cô sắp rời đi thì có lẽ sẽ đáp chuyến bay nhanh nhất về ngăn cô lại mất.
Thôi bỏ đi. Dù sao thì Thuần Thuần cũng bay ra nước ngoài rồi. Lúc đó cô sẽ hẹn gặp Thuần Thuần ở nước ngoài vậy. Chắc chắn cô ấy sẽ hiểu thôi.
Cô đáp lại: “Ok, vậy lần sau nhé”.
Cô vừa đặt điện thoại xuống thì Tô Tử Thiến gọi tới mời cô ăn cơm để cảm ơn. Hứa Tịnh Nhi từ chối luôn, hơn nữa còn nói là cô sẽ ra nước ngoài. Sau này sẽ không còn bất cứ qua lại gì với cô ta nữa. Chuyện này chỉ tới đây mà thôi.
Ba ngày trôi qua thật nhanh.
Cấp trên cử Hứa Tịnh Nhi bàn giao lại công việc cho tổng biên tập mới. Thực ra hai người là đồng nghiệp cũ, từng hợp tác làm việc nên bàn giao khá nhanh, tầm nửa ngày là đã hoàn thành xong.
Buổi chiều là nghi thức cắt băng khánh thành. Hứa Tịnh Nhi và tổng biên tập mới làm đại diện, đứng đối diện ống kính, mỉm cười hoàn thành nghi thức. Từ đây, chi nhánh của tòa soạn Z chính thức được thành lập.
Hứa Tịnh Nhi đặt vé máy bay chuyến tối lúc mười giờ. Cô không hề để mình có thời gian dư dả.
Sau khi cắt băng xong, cô lái xe quay về chỗ ở, kéo hai vali lớn cùng một vali nhỏ đi ra. Tới dưới lầu, cô gọi taxi.
Vali được đặt vào cốp xe, cô ngồi vào ghế sau. Chiếc xe từ từ rời đi.
Một tiếng sau cô đã có mặt ở sân bay. Cô trả tiền taxi, đẩy vali vào trong. Sau khi làm xong thủ tục gửi hành lý, qua hải quan cô lên máy bay.
May bay cất cánh, cô nhìn qua cửa sổ. Thành phố nhỏ dần trước mặt cô, cuối cùng bị mây che lấp.
Tất cả…đã kết thúc rồi.