Dường như Cố Khiết Thần không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, anh không có chút phòng bị nào, bị cô đẩy ngã sang một bên.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh đang nhanh chóng sầm xuống với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn cô ngập tràn nguy hiểm khiến sống lưng cô không khỏi lạnh lẽo.
Vừa rồi cô quả thực lòng dạ rối bời, không muốn tiếp xúc thân mật với Cố Khiết Thần, nên theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Những lần trước, bất kể cô giãy giụa thế nào cũng không thể đẩy được Cố Khiết Thần ra, cuối cùng nhờ vào ưu thế trời sinh của đàn ông, anh vẫn có thể muốn làm gì thì làm.
Cô cũng không ngờ lần này đẩy một cái là được.
Nhưng cô biết quá rõ, chuyện mà Cố Khiết Thần muốn làm thì tuyệt đối không cho phép chối từ. Trong đầu cô không khỏi nhớ lại sự tàn nhẫn ngang ngược trước đây của anh, khuôn mặt cũng dần mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt.
Cố Khiết Thần cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi như vậy, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự kháng cự của cô, điều này khiến anh không khỏi nảy sinh sự thù hận khát máu.
Anh không thích nhìn Hứa Tịnh Nhi từ chối mình, cũng không cho phép cô từ chối anh! Sự từ chối của cô sẽ xé toạc miệng vết thương mà cô gây ra cho anh vào ba năm trước, sẽ khiến anh… mất lý trí và mất sự khống chế.
Đáy mắt Cố Khiết Thần nhanh chóng bị sự tối tăm che mờ, anh giơ tay túm chặt cổ tay Hứa Tịnh Nhi, dùng sức kéo cô qua, rồi lại đè lên người cô.
Hai tay của Hứa Tịnh Nhi bị anh cưỡng ép giữ trên đầu, đôi chân đang giãy giụa của cô cũng bị anh đè chặt, toàn thân không thể động đậy.
Anh đặt nụ hôn tức giận lên môi cô, sau đó cảm thấy… đôi môi vốn dĩ ấm áp của cô lạnh lẽo khủng khiếp, thậm chí… cánh môi còn đang run rẩy.
Động tác của Cố Khiết Thần khựng lại, anh lặng lẽ dán môi anh lên môi Hứa Tịnh Nhi một lát, không hôn cô một cách mạnh bạo nữa, mà chậm rãi ngẩng đầu.
Tất cả những chuyện anh muốn, anh đều phải làm được, bao gồm cả bây giờ…
Chỉ có điều, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tịnh Nhi, lửa giận đang bừng bừng gần như muốn bùng nổ ở lồng ngực anh, bỗng chốc tiêu tan.
Không biết từ bao giờ, sự không thích của anh đã không cưỡng lại được sự không thích của Hứa Tịnh Nhi?
Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng rằng mình sắp xong đời rồi, nhưng không ngờ sau khi rời khỏi môi cô, Cố Khiết Thần chỉ nhìn cô một lát, rồi bỗng đứng dậy, xuống giường, sải bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy nhanh chóng vang lên.
Cô nằm trên giường, hơi thở dồn dập, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô mới quay đầu sang nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt.
Vậy là… tối nay Cố Khiết Thần đã tha cho cô sao? Rõ ràng anh tức giận như vậy, nhưng vẫn tha cho cô? Đây đúng là lần đầu tiên từ khi bọn họ kết hôn đến nay.
Trong chuyện này, trước giờ không phải Hứa Tịnh Nhi nói không là Cố Khiết Thần không động vào cô nữa, vậy mà lần này anh không động vào cô thật…
Tuy đã thoát được một kiếp, nhưng trái tim Hứa Tịnh Nhi lại càng loạn hơn…
Cố Khiết Thần tắm xong bước ra, mang theo hơi lạnh, nhìn thấy một đống nhỏ nhô lên trên giường, cả người cô gần như co về phía mép giường để ngủ, đáy mắt anh lại càng buồn bực. Anh không lên giường đi ngủ mà bỏ ra ngoài.
Anh đứng ở ban công phòng làm việc, hút hết một điếu thuốc, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh lạnh nhạt, rồi rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.