Lúc thang máy rung lắc rồi rơi xuống. Việc đầu tiên mà Khiết Thần làm là quan tâm tới sự an nguy của cô. Thậm chí, lúc cô sợ hãi, anh còn buột miệng nói ra: “Đừng sợ”.
Cuối cùng, khi thang máy rơi xuống lần cuối thì anh cũng đã lựa chọn để cô thoát ra trước, nếu không…người rơi xuống đã là cô rồi.
Một người khi nào lại đi bảo vệ người khác dù trong tình huống nguy hiểm nhất?
Nếu không phải vì yêu thì thật sự cô không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Cô nhớ lại lúc trước có người cầm dao đâm về phía Khiết Thần. Cô cũng làm y như vậy, cứ thế lao lên. Suy nghĩ duy nhất trong cô lúc đó là bảo vệ người mình yêu thương không bị thương.
Hứa Tịnh Nhi lật qua lật lại, cuối cùng cũng mơ hồ thiếp đi cho tới trời sáng.
Vì tối qua suýt nữa cô xảy ra chuyện, cộng thêm với việc bị sốc nên Tả An đã nói cô hôm nay không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi là được.
Dù không phải đi làm nhưng cô cũng không ngủ được. Sau khi thức dậy rửa mặt, cô xuống bếp làm hai phần ăn sáng. Một phần cho mình, một phần cho Tiêu Thuần. Sau đó cô về phòng ,thay quần áo và ra ngoài.
Cô đi tới chợ hoa, chọn một bó hoa tươi rồi bắt xe tới bệnh viện.
Khiết Thần ở phòng bệnh Vip nên khá yên tĩnh. Lúc cô bước tới thì mới phát hiện ra, phòng bệnh của anh ở gần phòng của ông cụ Cố.
Sau khi về nước, cô chưa tới thăm ông cụ. Thứ nhất vì cô từng nói với Khiết Thần là cô sẽ không đến nữa, thứ hai là giờ cô cũng không biết đến với thân phận gì.
Lúc trước cô đồng ý ly hôn với Khiết Thần thì cảm thấy có lỗi với ông cụ lắm. Ông cụ hơn ai hết là người luôn hi vọng cô và Khiết Thần có thể được ở bên nhau. Đáng tiếc, cô đã không làm được.
Hứa Tịnh Nhi không đủ dũng cảm đi thăm ông cụ. Cô đi tới phòng bệnh Khiết Thần, đưa tay lên khẽ gõ cửa.
Ngay sau đó có tiếng bước chân vọng tới. Cánh cửa được kéo ra, bên trong không phải là trợ lý Lâm mà là cô Lâm.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên kỳ dị.
Cô Lâm bừng tỉnh, nói bằng giọng vui mừng: “Hứa phu…à…cô Hứa, đã lâu không gặp”.
“Đã lâu không gặp, em nhớ chị ghê”.
“Cô Hứa, tôi cũng rất nhớ cô…còn tưởng sau này sẽ không có cơ hội gặp lại nữa cơ”, cô Lâm vừa nói vừa nhường đường: “Cô vào trong đi rồi nói tiếp”.