“Cô bé ngốc!”, Hứa Tịnh Nhi xoa đầu cô ấy: “Chị dâu của em sẽ không dễ dàng để người xấu đạt được mục đích như vậy đâu!”.
“Phải phải phải, có anh Khiết Thần ở đây, người xấu không đến gần chị được!”.
Ồ… lời này cũng không sai, Hứa Tịnh Nhi mặc nhận.
Sau khi ôm nhau một lúc, hai người buông nhau ra, Cố Tuyết giả vờ tình cờ liếc nhìn sang Hứa Triển Vọng, nói: “Chị dâu, anh ấy là em trai của chị sao?”.
“À, đúng”, Hứa Tịnh Nhi cười đáp: “Quên giới thiệu hai em với nhau”.
Hứa Tịnh Nhi khoác tay Cố Tuyết, kéo cô ấy tới trước mặt Hứa Triển Vọng, nói: “Triển Vọng, đây là Cố Tuyết, là em họ của Cố Khiết Thần”.
“Cố Tuyết?”, Hứa Triển Vọng đọc lại tên cô ấy, sau đó nhíu mày: “Chị, đây không phải là người nhà họ Cố hay gây sự với chị sao?”.
Ánh mắt Cố Tuyết thay đổi nhỏ, giống như sợ để lại ấn tượng xấu cho cậu, vội vàng giải thích: “Lúc đó còn nhỏ quá không hiểu chuyện, bây giờ hết rồi, bây giờ tôi rất thích chị dâu! Tôi không ức hiếp chị ấy nữa!”.
Dừng một lúc, cô ấy lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói tiếp: “Không tin anh hỏi chị dâu đi, tôi thật sự rất thích chị ấy”.
Phản ứng của Cố Tuyết khiến cho Hứa Tịnh Nhi hơi bất ngờ. Cố Tuyết luôn là một cô công chúa kiêu ngạo, làm gì có chuyện hoảng hốt vội vàng giải thích với người khác như vậy. Lẽ nào là… yêu ai yêu cả đường đi?
Thấy Cố Tuyết sốt ruột đến mức đỏ bừng mặt, Hứa Tịnh Nhi vội vàng giải thích giúp cô ấy: “Phải, bây giờ Tiểu Tuyết đã đứng về phía chị, cô ấy bỏ tối theo sáng rồi”.
“Ồ?”, cuối cùng ánh mắt Hứa Triển Vọng cũng dừng trên mặt Cố Tuyết, cong môi lên: “Là người nhà mình à?”.
Người nhà mình…
Cố Tuyết bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ừ, là người nhà mình!”.
Giây lát sau, cậu đưa tay ra trước mặt cô ấy, nói: “Nếu đã là người nhà với nhau thì xin hãy chỉ giáo nhiều hơn”.
Đôi tay ấy thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, xinh đẹp đến mức gần như lóa mắt.
Cố Tuyết nhìn chằm chằm vào đó hai giây mới cố nén sự hồi hộp của mình, chậm rãi đưa tay ra, bắt tay với cậu.
Tay cậu khô ấm, lúc hai người bắt tay nhau, dường như có một dòng điện nhanh chóng chạy lên, tiếng tim đập của cô ấy càng lúc càng lớn.
“Hứa Triển Vọng, mong… mong anh chỉ giáo nhiều hơn”.
Cô ấy gọi tên thiếu niên, trên mặt đỏ bừng, lan đến tận mang tai.
…
Cả nhóm ra khỏi tòa án.
Ông cụ Cố dặn dò Hứa Tịnh Nhi về thì nhớ dùng nước bưởi rửa tay, rửa đi vận xui.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười đáp lại: “Tuân lệnh ông nội”.