Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời phía sau lập tức nghẹn trong cổ họng Hứa Tịnh Nhi, cô hơi kinh ngạc nhướng mày. Cố Khiết Thần biết hôm nay cô sẽ về nhà họ Hứa ăn cơm? Cho nên bây giờ là anh muốn về cùng cô?

Không đúng… sao anh lại biết được? Chẳng lẽ là mẹ cô sợ cô bằng mặt không bằng lòng nên đích thân gọi điện mời Cố Khiết Thần?

Dù là nguyên nhân gì, giấc mơ đẹp một mình về nhà của cô đã tan vỡ rồi.

Hứa Tịnh Nhi âm thầm thở dài, cam chịu kéo cửa xe ở ghế lái phụ ra, ngồi vào trong, sau đó quay người đặt các túi đồ mà cô xách theo vào sau xe.

“Dây an toàn!”, anh lạnh lùng nhắc nhở.

Giục cái gì mà giục, không thích thì đừng có đi chứ!

Hứa Tịnh Nhi oán thầm một câu, ngồi thẳng người dậy. Lúc cô chuẩn bị kéo dây an toàn qua thì cơ thể Cố Khiết Thần đã nghiêng tới, cánh tay đưa ngang trước người cô.

Cả người Hứa Tịnh Nhi bị anh kẹp giữa cánh tay và lưng ghế, nhìn gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mặt mình, hô hấp của cô dừng lại khoảng nửa giây.

Cô chợt ý thức được, có lẽ Cố Khiết Thần chê cô quá lề mề, muốn buộc dây an toàn giúp cô. Cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Tôi… tôi tự làm!”.

Nhưng cô vừa mới nói ra, Cố Khiết Thần đã kéo dây an toàn, thuần thục buộc vào, sau đó ngồi lại ghế lái, khởi động động cơ, xe nhanh chóng rời đi.

Xe chạy được một đoạn, tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi mới dần dần bình ổn lại. Lúc này, cô mới phát hiện… con đường mà Cố Khiết Thần đi không đúng.

Nhà họ Hứa ở ngoại ô, lẽ ra phải lên thẳng đường cao tốc, nhưng sao Cố Khiết Thần lại đi về phía khu vực thành thị? Chẳng lẽ không phải anh muốn đi cùng cô về nhà họ Hứa? Vậy anh muốn làm gì?

Anh sẽ không tồi tệ đến mức cô muốn về nhà mẹ đẻ ăn cơm cũng không cho cô được như ý chứ?

Hứa Tịnh Nhi cũng không sợ sệt gì nữa, hung hăng trừng mắt hỏi anh: “Cố Khiết Thần, bố mẹ tôi và Triển Vọng đang đợi tôi ở nhà, anh định đưa tôi đi đâu?”.

Cố Khiết Thần không quan tâm đến cô, đôi môi mím chặt, cũng không có ý định nói chuyện với cô, chỉ im lặng lái xe.

Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên xem giờ, đã bốn giờ rồi. Đáng ra cô nên lưu tâm hơn, vậy thì cũng không đến nỗi lên thuyền giặc của anh, tức quá!

Cuối cùng bọn họ cũng đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một trung tâm mua sắm cỡ lớn. Cố Khiết Thần dừng xe ổn định, sau đó tháo dây an toàn, quay đầu nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Xuống xe!”.

Hứa Tịnh Nhi không nói gì lập tức đẩy cửa xuống xe, sau đó mở cửa sau xe, chui nửa người vào trong, chuẩn bị xách túi lớn túi nhỏ của cô ra.

Cố Khiết Thần muốn làm gì cô không quản được, nhưng cô có việc cần làm cũng không đến lượt anh quản!

Giây lát sau, Cố Khiết Thần đã đến sau lưng cô, nắm cổ tay cô kéo ra ngoài, tay còn lại thì đóng sầm cửa xe lại, khóa luôn cửa.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Hứa Tịnh Nhi đã nổi giận thật sự. Cô nghiến răng, quai hàm kêu cồm cộp, đôi mắt đen trợn to, đầy tức giận: “Anh không muốn đi, tôi cũng không ép anh, tôi tự mình về không được sao?”.

Cố Khiết Thần không quan tâm đến cô, túm lấy cổ tay cô đi về phía thang máy tầng hầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK