Hứa Tịnh Nhi ngồi ở bàn làm việc, cân nhắc mấy từ khóa đó. Triệu chứng quá nhiều, trong thời gian ngắn cô cũng không biết bắt tay từ triệu chứng nào, xem ra cô phải tìm một bác sĩ chuyên nghiệp để hỏi.
Cô nghĩ đến nhập tâm, ngay cả có người đến gần cũng không biết, cho đến khi bên tai vang lên giọng nói: “Đang nghĩ gì vậy?”.
“Muốn tìm một bác…”.
Hứa Tịnh Nhi vô thức trả lời, sau đó ngước mắt lên, nhìn thấy Tả An đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Cô ngẩn người, vội vàng dừng lời nói: “Cấp trên đại nhân, sao anh lại ra đây? Có chuyện gì cần phân phó tôi sao?”.
Cô chuyển chủ đề nhanh, Tả An cũng không tiếp tục chủ đề lúc nãy nữa, cười gật đầu: “Có một tài liệu tôi cần xem, phải đến phòng tài liệu tìm, cô tìm nó đi”.
“Được, tôi sẽ đi ngay”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu với Tả An, sau đó đứng dậy rời đi.
Cô đi tìm tài liệu theo yêu cầu của Tả An, lúc đi ra khỏi phòng tài liệu thì đã quá giờ tan làm, người đã về gần hết. Hứa Tịnh Nhi đặt tài liệu lên bàn làm việc trong văn phòng của Tả An, quay về bàn mình lấy túi xách, bấm vân tay ra về.
Cô đi vào thang máy, ấn tầng một, cửa thang máy gần đóng thì bỗng mở ra lại, một bóng người quen thuộc đi vào.
Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, nơi đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Hôm qua nhìn anh có vẻ tệ như thế, cứ nghĩ hôm nay anh sẽ ở lại căn hộ nghỉ ngơi, thế mà còn đến công ty?
Nhưng lúc này, đã không nhìn ra vẻ ốm yếu của anh giống hôm qua nữa, gương mặt đẹp trai vẫn không cảm xúc như xưa, ánh mắt u ám sâu xa. Khi nhìn đến cô, ánh mắt giống như dừng lại một giây, lại giống như không có.
Có vẻ anh cũng không ngờ sẽ gặp cô trong thang máy, nhưng anh cũng không quan tâm lắm, đứng bên cạnh, bấm xuống tầng hầm để xe.
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại.
Hứa Tịnh Nhi dựa vào góc thang máy, quan sát gương mặt Cố Khiết Thần qua khóe mắt, thật sự không nhìn ra cơ thể anh có gì khác thường. Hôm qua sắc mặt trắng nhợt là vậy, không lẽ anh trang điểm che đi vẻ bệnh tật của mình?
Cô không khỏi nheo mắt, quan sát kỹ càng một phen, nhưng không nhìn ra trên mặt anh có bôi thứ gì.
Cô đang quan sát, Cố Khiết Thần bỗng ho khan một tiếng, lập tức kéo dòng suy nghĩ của Hứa Tịnh Nhi về. Cô nhạy bén nhìn ra Cố Khiết Thần hơi nhíu mày, dù anh giấu đi rất nhanh.
Xem ra vẫn là có vấn đề, sắc mặt trắng nhợt có thể che giấu, nhưng mấy triệu chứng ho khan thì rất khó áp chế, không do con người khống chế.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi, vẫn lên tiếng: “Cố Khiết Thần… anh có ổn không? Hôm qua anh…”.
Lời còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã lên tiếng ngắt lời cô, giọng càng thêm lạnh nhạt: “Tôi không sao”.
Dáng vẻ như không muốn nhắc tới nữa.
Thấy vậy, Hứa Tịnh Nhi cũng thức thời im miệng. Dù sao, cô biết cô có hỏi thêm nữa, anh cũng không trả lời cô. Ít nhất hôm nay anh còn có thể đi làm, có lẽ tình trạng sức khỏe tạm thời đã được khống chế.