Dù Tiêu Thuần nói những lời tuyệt tình như vậy, nhưng vành mắt lại bất giác đỏ lên: “Ai bảo cô quan tâm đến tôi, tôi không hề muốn cô quan tâm đến tôi!”.
“Phải, tất cả đều là cậu diễn kịch, vậy cậu đeo cái đó làm gì?”, ngón tay thon dài trắng nõn của Hứa Tịnh Nhi chỉ vào cổ cô ấy.
Tiêu Thuần biến sắc, vô thức đưa tay lên, hoảng loạn kéo tóc che sợi dây chuyền đó lại, rõ ràng không có lòng tin nói: “Đây không phải sợi dây chuyền mà cô tặng tôi, chỉ hơi giống mà thôi. Cái cô tặng tôi, tôi đã vứt đi từ lâu rồi!”.
Hứa Tịnh Nhi uể oải “ờ” một tiếng, sau đó cười híp mắt hỏi: “Mình cũng đâu nói đó là sợi dây chuyền mình tặng cậu, cậu căng thẳng như thế làm gì? Không đánh tự khai à?”.
“…”.
“Cậu có nhiều sợi dây chuyền quý giá như vậy, sợi nào cũng đính kim cương các loại, sợi nào cũng đẹp hơn sợi dây chuyền bình thường của mình nhiều, nhưng cậu lại thích đeo sợi này, nó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cậu quan tâm tới mình”.
Tiêu Thuần cắn răng, phủ nhận: “Không có chuyện đó!”.
“Thuần Thuần, chúng ta quá hiểu nhau, cậu nghĩ mình không nhận ra cậu nói thật hay nói dối sao? Dù có thế nào, tình bạn mười mấy năm của chúng ta cũng không phải giả, tiếp theo hãy dùng nó đổi lấy sự thẳng thắn của cậu với mình được không?”.
Trong phòng yên lặng khoảng một phút.
Tiêu Thuần siết chặt tay, cô ấy cúi đầu không nhìn cô, chỉ nói: “Cái nào tôi muốn trả lời thì tôi sẽ trả lời”.
Hứa Tịnh Nhi biết đây đã là sự nhượng bộ của cô ấy, cô không bức ép thêm nữa, mà đồng ý: “Được, vậy chúng ta nói chuyện ngày hôm đó”.
Cô đưa một ngón tay ra, nói: “Thứ nhất, cậu hẹn mình đến suối nước nóng là cố ý đúng không?”.
“Đúng”.
“Thứ hai, khi ở suối nước nóng, trong ly nước cậu cho mình uống có bỏ thuốc, là cậu làm đúng không?”.
“Đúng!”.
“Thứ ba, mình bị chuyển lên núi, bị trói trên xe lăn cũng là cậu làm đúng không?”.
Tiêu Thuần bật cười: “Đúng, đều là tôi làm, những chuyện này tôi đã nói rõ với cảnh sát rồi, có gì đáng để hỏi nữa chứ?”.
Vẻ mặt Hứa Tịnh Nhi không thay đổi gì, khóe môi thậm chí còn nở nụ cười nhàn nhạt. Cô không quan tâm đến lời chất vấn của cô ấy, mà tiếp tục hỏi theo suy nghĩ của mình: “Thứ tư, nếu cậu đã trói mình, muốn để Vân Nhu giết mình, vậy thì vì sao dây thừng lại không trói chặt, ngược lại mình chỉ cần giãy giụa là đã lỏng ra?”.
Lúc đó cô thấy dây thừng buộc nút chết, nhưng chỉ cần cô dùng sức, dây thừng đã tự động lỏng ra. Cô vốn nghĩ là mình bùng nổ sức mạnh trong lúc nguy cấp, nhưng nếu thật sự bị trói chặt thì sao có thể thoát ra dễ dàng như vậy được? Cô cũng không phải thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt!