Như vậy thì hơi lâu, trước kia Cố Khiết Thần đi công tác, cùng lắm chỉ một tuần, vậy mà lần này lại mất nhiều thời gian như vậy, anh phải xử lý chuyện gì khó nhằn sao?
Hứa Tịnh Nhi vô thức định hỏi ra miệng, thì nghe thấy tiếng của trợ lý Lâm vang lên ở bên kia điện thoại: "Cố tổng, chúng ta phải lên máy bay rồi".
Hứa Tịnh Nhi không muốn làm phiền anh lên máy bay, lập tức nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng, đổi thành: "Khiết Thần, anh lên máy bay đi, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em".
"Ừ".
Cố Khiết Thần đáp lại rồi tắt điện thoại một cách lưu loát.
Nghe tiếng tút tút tút, Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, bỗng dưng cảm thấy có chút không quen.
Cô nhớ lần trước Cố Khiết Thần đi công tác, rõ ràng chỉ có mười mấy phút ngắn ngủi, mà anh cũng phải về gặp cô một cái rồi đi. Sau đó gọi điện thoại cho cô, rõ ràng chẳng có gì để nói, nhưng cho dù chỉ nghe tiếng hít thở của cô cũng không cho cô tắt máy.
So với lúc này đúng là một trời một vực...
Tuy cô cảm thán, nhưng cũng không ngang bướng, bây giờ ông nội bị như vậy, Cố Khiết Thần lại bận rộn chuyện của công ty, đương nhiên không được nhàn nhã như trước để quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ rồi.
Nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, cô mới chợt nhớ đến câu hỏi bị cắt đứt tối hôm qua.
Nếu không phải bất ngờ nhận được tin ông cụ Cố gặp chuyện, thì cô đã hỏi được nghi hoặc trong lòng cô rồi. Bây giờ tình hình thế này, cô cũng không thể hỏi được, dù sao cũng phải chờ tình hình của ông nội ổn định, rồi lại chờ Cố Khiết Thần đi công tác trở về, rồi cô sẽ tìm cơ hội khác.
…
Ông cụ Cố trải qua ba ngày thời kỳ không ổn định trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng vẫn không xuất hiện kỳ tích, ông ta vẫn hôn mê.
Sau khi được bác sĩ chẩn đoán cẩn thận, hiện giờ chỉ có thể duy trì mạng sống nhờ vào máy móc, còn việc có thể tỉnh lại hay không thì thực sự phải xem ý trời.
Ngày nào Hứa Tịnh Nhi cũng đến với ông cụ Cố, làm những việc từng làm với Cố Khiết Thần trước kia, nói chuyện với ông ta, đọc sách cho ông ta nghe, thỉnh thoảng còn mát xa tay chân thư giãn gân cốt. Cũng may trước kia cô từng học nên làm rất quen tay.
Cố Khiết Thần cũng đã đi công tác được ba ngày, hôm đó sau khi hạ cánh, anh gửi tin nhắn báo bình an cho cô, sau đó có vẻ cực kỳ bận rộn, không thấy nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô.
Hứa Tịnh Nhi coi như cũng đã quen với việc anh mà bận rộn là rơi vào trạng thái "mất tích", nên không sốt ruột lắm, anh không gửi tin nhắn cho cô thì cô có thể gửi cho anh mà.
Thế là trong thời gian này, thỉnh thoảng Hứa Tịnh Nhi lại gửi tin nhắn cho anh, chủ yếu là nói cho anh biết tình hình mỗi ngày của ông cụ Cố, thỉnh thoảng lại hỏi anh có phải bận lắm không, nói với anh dù bận đến đâu cũng phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ.
Thời gian này, Hứa Tịnh Nhi cũng không rảnh rỗi, cô tận dụng mạng lưới quan hệ của mình để điều tra thân phận của Simon. Sau khi bên kia có tin tức, đã gửi kết quả điều tra cho cô bằng hình thức email.
Hứa Tịnh Nhi bước vào phòng làm việc ở nhà, kéo ghế ra, ngồi vào sau bàn, lấy máy tính của mình ra mở lên, mở email rồi nhanh chóng đọc xong.
Kết quả cho thấy, Simon quả thực là một huấn luyện viên gym rất giỏi, điều này thì Vân Nhu nói đúng.
Hứa Tịnh Nhi dựa người vào lưng ghế, ánh mắt hơi lóe lên.
Mười mấy giây sau, cô gập máy tính lại, đứng dậy, lúc định ra ngoài thì không cẩn thận va vào chồng văn kiện trên bàn, văn kiện rơi đầy đất.
Cô ngồi xổm xuống nhặt, nhìn thấy một tờ giấy được kẹp trong đống văn kiện có tên của cô...