"Nghiêm... nghiêm trọng đến vậy sao?".
Bao năm nay, ông cụ Cố vẫn rất quan tâm đến Cố Hùng, ông ta ít nhiều cũng có tình cảm, lúc này trong lòng bỗng trở nên nặng nề.
"Không nghiêm trọng thì sao cơ hội của ông có thể đến được chứ?".
Câu nói này rõ ràng là có hàm ý, Cố Hùng nhíu mày: "Tiên sinh, ý ông là sao?".
Ông ta bỗng nghĩ ra gì đó: "Chắc không phải... chuyện của ông ấy là do ông lên kế hoạch đấy chứ?".
"Phải".
Người đứng sau không giấu giếm gì: "Dù Cố Khiết Thần có thận trọng đến đâu, thì cũng không đề phòng được quân cờ tôi đã cài cắm từ nhiều năm trước".
Ông ta nói vậy rồi thôi, không nhắc đến chuyện này nhiều, nói tiếp: "Lần này, tôi lại tặng ông một món quà lớn, giúp ông cướp đoạt Cố Thị. Ông thông minh lên chút đi, đừng làm hỏng việc nữa, cơ hội hiếm có như thế này sẽ không có lần thứ ba đâu".
"Món quà gì vậy?".
"Ra ký nhận chuyển phát nhanh đi".
Sau khi tắt máy, Cố Hùng xuống dưới tầng, giật lấy chuyển phát nhanh mà người giúp việc vừa cầm vào, nhanh nhẹn mở ra. Khi nhìn thấy thứ ở bên trong, mắt ông ta liền sáng lên.
Ông ta vui mừng hết sức, bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Khiết Thần.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Hứa Tịnh Nhi đang ăn cháo đậu đỏ, thấy Cố Khiết Thần chỉ nhìn cô ăn mà không ăn, cô bất mãn dẩu môi: "Anh cũng phải ăn một ít đi chứ".
Không thể lúc nào cũng bắt cô giữ gìn sức khỏe, còn anh lại bỏ bê sức khỏe như vậy được. Bây giờ ông nội đang bị thế này, là lúc cần bọn họ nhất, cả anh và cô đều phải khỏe mạnh.
Cô vừa nói vừa múc một thìa cháo đậu đỏ lớn, kề vào miệng anh: "A..."
Cố Khiết Thần bất đắc dĩ mỉm cười, ngón tay gõ vào trán cô, nhưng vẫn há miệng, vịn tay cô ăn thìa cháo kia.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên, Cố Khiết Thần tiện tay cầm lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, mặt không cảm xúc ném điện thoại lên bàn, coi như không thấy.
Hứa Tịnh Nhi cầm bánh quẩy lên xé làm đôi, cắn một miếng, đưa nửa còn lại cho Cố Khiết Thần, hỏi: "Không nghe sao?".
"Không cần phải nghe", Cố Khiết Thần lười biếng đáp, liếc chiếc bánh quẩy cô đưa cho, anh không cầm lấy mà vịn tay cô, cắn một miếng, hưởng thụ việc được cô đút cho ăn.
Điện thoại rung một hồi thì tự tắt, nhưng rất nhanh lại rung lên tiếp.
Ánh mắt Cố Khiết Thần tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn Hứa Tịnh Nhi vẫn rất dịu dàng, nói: "Em cứ ăn đi, anh nghe điện thoại".
"Vâng".
Cố Khiết Thần cầm điện thoại, đứng dậy, cất bước đi tới cửa sổ, ngón tay trượt trên màn hình để bấm nút nghe, rồi kề vào tai, giọng nói trầm trầm lạnh lùng vang lên: "Chuyện gì vậy?".