Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiêu Thuần nhanh chóng tránh ánh mắt cô, trả lời: “Cô hỏi tôi sao tôi biết được, sức lực của cô lớn, cô hỏi bản thân mình ấy!”.  

 

“Sức lực của mình thế nào, mình hiểu rõ, nếu dây thừng buộc chặt, mình sẽ không thoát ra được. Cách giải thích duy nhất là cậu không buộc chặt, chỉ là nhìn bề ngoài giống như đã buộc chặt mà thôi”.  

 

Vẻ mặt Tiêu Thuần lạnh đi: “Tôi không biết cô đang nói gì”.  

 

Hứa Tịnh Nhi cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hỏi câu tiếp theo: “Rõ ràng là cậu chuốc thuốc mê mình, đưa mình lên núi. Nếu cậu thật sự muốn để Vân Nhu làm hại mình thì nên tăng thêm lượng thuốc, để mình không tỉnh lại. Kết quả, mình đã tỉnh lại trước khi cô ta ra tay, hơn nữa mình luôn có ý thức, hoàn toàn không chìm vào hôn mê sâu, đó cũng là cậu cố tình”.  

 

Tiêu Thuần không nói gì, cúi đầu xuống, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn, rõ ràng không muốn nói chuyện với cô thêm nữa.  

 

Nhưng Hứa Tịnh Nhi không để cô ấy né tránh, mở lời: “Trong quá trình mình bị truy sát, mình chạy thông suốt một đường, còn Vân Nhu không đụng phải đá lớn thì lại giẫm phải hố, dẫn tới tốc độ của cô ta chậm hơn rất nhiều, vì vậy mới không dễ dàng đuổi kịp một người đã bị thương là mình. Chuyện này cũng là cậu giúp mình đúng không?”.   

 

 

 

Bàn tay gác trên bàn của Tiêu Thuần bỗng siết chặt, trên mu bàn tay mơ hồ nổi lên gân xanh, giọng nói hạ thấp: “Mấy chuyện đó chỉ là vận may của cô mà thôi, không liên quan gì đến tôi”.  

 

“Vận may?”, Hứa Tịnh Nhi nhắc lại, trong lòng không biết là cảm xúc gì.  

 

Làm gì có nhiều vận may như vậy, nếu Tiêu Thuần thật sự muốn để Vân Nhu giết cô thì đã không sắp xếp kế hoạch nhiều chỗ sơ hở như vậy.  

 

Với mối quan hệ tốt giữa bọn họ, cô tin tưởng Tiêu Thuần như vậy, nếu cô ấy thật sự rắp tâm muốn hại cô thì trong ly nước đưa cho cô đã không phải là thuốc mê, mà là thuốc độc.  

 

“Còn chuyện này, lúc Từ Soái đến cứu mình, làm sao anh ta biết rõ mình ở rìa núi vậy chứ? Bình thường anh ta có thể sẽ chạy lên núi, chứ không phải vòng đến rìa núi, trừ khi có người âm thầm chỉ đường cho anh ta. Người đó chính là cậu!”.  

 

Giọng nói của Hứa Tịnh Nhi không nặng nề, nhưng từng câu từng chữ đều đầy khí phách mạnh mẽ.  

 

“Một lần có thể gọi là may mắn, hai lần có thể gọi là trùng hợp, ba lần bốn lần năm lần… vẫn là may mắn, vẫn là trùng hợp sao? Cậu nghĩ cậu có thể thuyết phục được mình à?”.  

 

Hứa Tịnh Nhi chậm rãi đưa tay về phía Tiêu Thuần, đặt lên mu bàn tay cô ấy. Tay cô ấy lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào.  

 

Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay cô ấy: “Thuần Thuần, mình đã biết cậu và Vân Nhu… À không, phải gọi là Tiêu Nhu mới đúng”.  

 

Tiêu Thuần vốn đang im lặng, nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên, lông mi run rẩy, giọng nói hơi thay đổi: “Cô… cô biết cái gì?”.  

 

“Xin lỗi, mình không cố ý điều tra chuyện gia đình cậu, nhưng mình cần phải làm rõ lý do cậu giúp Vân Nhu, cho nên mình đã nhờ Từ Soái giúp đỡ. Mình biết cậu và cô ta là chị em cùng cha khác mẹ, lúc nhỏ cô ta từng cứu cậu. Trước khi cô ta rời khỏi nhà cậu, tình cảm giữa hai người rất tốt”.  



Cô đã điều tra rõ ràng, Tiêu Thuần cũng không còn gì để giấu giếm, cô ấy thẳng thắn thừa nhận: “Phải, Vân Nhu là chị tôi, từ nhỏ chị ấy đã cứu tôi, tôi đón nhận chị ấy, tình cảm giữa chúng tôi luôn rất tốt. Cho nên lúc chị ấy ra nước ngoài, tôi giúp chị ấy trông chừng anh Khiết Thần, đuổi những người phụ nữ đến gần anh ấy, kể cả cô!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK