Hứa Tịnh Nhi phản ứng lại, liên tục gật đầu, dùng hết sức lực bám chặt tay vịn của thang máy bằng hai tay.
Cảm giác rơi khiến người ta khó chịu vô cùng, cũng thấy sợ hãi vô cùng. Hứa Tịnh Nhi bám chặt lấy tay vịn, miễn cưỡng đứng vững được. Nhưng Cố Khiết Thần một tay ôm cô, giữ cô đứng vững, anh chỉ có một tay bám tay vịn, cơ thể loạng choạng thấy rõ.
Lỡ như thật sự rơi xuống tới đáy, Cố Khiết Thần không ổn định được cơ thể sẽ bị thương.
Hứa Tịnh Nhi hơi quay đầu nhìn anh, nói: “Cố Khiết Thần, anh buông tôi ra đi, tôi có thể tự đứng được, anh bám tay vịn là được rồi”.
Nhưng không rõ là Cố Khiết Thần không nghe thấy hay là không quan tâm đến cô, động tác của anh vẫn không đổi. Hứa Tịnh Nhi thấy tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, cô không kiêng dè gì nữa, cũng thả một tay ra, miễn cưỡng quay người lại ở trong lòng Cố Khiết Thần, dùng một tay ôm eo anh.
Cơ thể Cố Khiết Thần hình như chấn động một chút, lúc này mới rủ mí mắt xuống, nhìn cô bằng đôi mắt thâm sâu.
Hứa Tịnh Nhi cũng lười giải thích, cô không phải loại người nhờ vào người khác bảo vệ, người khác lại bị thương vì cô. Nếu anh không chịu buông tay, cô cũng chỉ đành dùng sức lực lớn nhất để bảo vệ anh.
Như vậy hai người mỗi người một tay chống hai bên, ai cũng có thể đứng vững. Nếu thật sự ngã xuống thì có thể giảm xóc, cũng không đến nỗi bị thương quá nặng, cùng lắm thì hai người chỉ bị thương một ít.
Cô cúi đầu, không nhìn anh, cũng không nói gì.
Cũng không biết có phải ông trời phù hộ bọn họ hay không, lúc rơi đến đoạn giữa thì thang máy bỗng dừng lại, nhưng tạm thời bọn họ vẫn không dám động đậy. Khoảng nửa phút sau, xác định thang máy không rơi tiếp nữa, Hứa Tịnh Nhi mới âm thầm thở phào.
Đây xem như là… qua được một kiếp?
Cố Khiết Thần đẩy Hứa Tịnh Nhi ra, đẩy cô vào góc lần nữa, sau đó tiến tới ấn nút kêu cứu khẩn cấp, cuối cùng lần này cũng có người trả lời.
“Cố tổng, anh bị nhốt trong thang máy sao? Xin lỗi, vừa rồi tôi đau bụng, phải đi vào nhà vệ sinh, quay về mới phát hiện thang máy gặp sự cố. Bây giờ tôi đã báo người nhanh chóng tới sửa chữa rồi. Xin anh đợi một lúc, sẽ xử lý nhanh thôi”.
Nghe thấy lời này, bây giờ Hứa Tịnh Nhi mới có cảm giác may mắn nhặt lại được cái mạng nhỏ.
Cô nhấc tay, lau mồ hôi trên trán. Nếu nhân viên kỹ thuật về muộn một chút, không kịp kiểm soát thang máy, có lẽ lúc này cô và Cố Khiết Thần đã ngã xuống đáy, không chừng còn gãy tay, gãy chân gì đó, nghĩ thôi đã sợ…
Nhưng còn chưa thở phào hết một hơi, đèn trong thang máy lại nhấp nháy rồi tắt ngóm.
Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày: “Lại làm sao thế?”
Khiết Thần trầm giọng: “Mất điện rồi”.
“Không phải chứ?”