Đèn trong phòng ngủ đều đã tắt, chỉ có ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ, bóng đêm làm tăng thêm cảm xúc của con người. Hứa Tịnh Nhi căng khẳng đến mức tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài.
Khoảng một phút sau, cuối cùng Cố Khiết Thần cũng lên tiếng.
Anh liếc nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, giọng nói hơi trầm thấp, lộ ra chút khàn khàn ấm áp: “Vậy cô thử xem”.
Thử xem…
Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, kìm nén sự căng thẳng của mình, sau đó ghé miệng đến bên tai anh, khe khẽ thổi vào tai.
“Hứa Tịnh Nhi”, giọng nói của Cố Khiết Thần lại vang lên, lại thấp hơn một chút: “Cô chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao?”.
Theo ý nghĩa mặt chữ, đây gọi là “thì thầm bên gối”?
Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn lừa gạt qua ải chớp đôi mắt đen láy, sau đó nhíu mày, có chút băn khoăn không biết bắt đầu từ đâu.
Mối tình đầu của cô là Cố Khiết Thần, đêm đầu tiên cũng là Cố Khiết Thần, n đêm tiếp theo cũng là Cố Khiết Thần, không có người đàn ông nào khác. Trừ lần cô chủ động hôn Cố Khiết Thần sau khi uống rượu ba năm về trước, những lần khác đều là Cố Khiết Thần chủ động.
Bây giờ bảo cô chủ động, cô thật sự chỉ là một người mới, không hiểu gì cả.
Nhưng bây giờ cô đã bước được bước đầu tiên khó khăn nhất, không thể cứ vậy mà chùn chân. Huống hồ, chưa cố gắng mà đã từ bỏ cũng không phải phong cách của cô.
Hứa Tịnh Nhi âm thầm khích lệ bản thân, nắm chặt hai tay, sau đó chu môi, hôn xuống người đàn ông ở dưới người mình.
Cô cũng chỉ bắt chước một cách vụng về. Mọi kinh nghiệm của cô đều đến từ Cố Khiết Thần, cho nên bắt chước anh hôn trước, chắc là không sai chứ?
Cô hôn vào hàng lông mày của Cố Khiết Thần, hôn vào mũi anh, rồi lại hôn vào má anh. Để cho cân xứng, cô còn hôn cả hai bên trái phải, sau đó lại hôn xuống môi anh.
Nhưng tối nay Cố Khiết Thần lại không có hành động gì, cô hôn một lúc lâu, anh vẫn không có phản ứng. Hứa Tịnh Nhi còn lo phải chăng anh ngủ mất rồi, cô hôn một cái rồi ngẩng đầu nhìn xem anh có nhắm mắt hay không.
Nói thật, Hứa Tịnh Nhi đã hơi tức giận.
Tính cách Cố Khiết Thần xưa nay nhạt nhẽo, hầu như cô chưa bao giờ thấy anh bị dục vọng chi phối, hoặc phải nói là anh không có hứng thú với cô, nên không có phản ứng gì với sự quyến rũ của cô?
Quả nhiên, tay của Cố Khiết Thần bỗng dưng tóm lấy vai cô, sau đó đẩy cô ra không nể nang gì.
Hứa Tịnh Nhi lăn từ trên người anh về lại giường, lòng tự tôn cũng bị tổn thương đôi chút. Vào lúc xấu hổ thế này, cô không muốn nói chuyện, cho nên chuẩn bị lặng lẽ rúc về nửa bên giường của mình.