Đây…đây là cậu chủ từ nhỏ luôn kén ăn sao?
Hay đây là người khác mang bộ mặt của cậu chủ vậy?
Hứa Tịnh Nhi vội hoàn thành cho xong phần tin buổi chiều, bận tới giờ mới có thời giờ ăn cơm. Bụng cô kêu lục cục, cô vốn đang ăn uống ngon lành, kết quả đột nhiên Khiết Thần ngồi xuống gắp mất thức ăn của cô.
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt nhìn số thức ăn thuộc về mình cứ thế bị Khiết Thần ăn hết miếng này tới miếng khác. Ôi đau lòng quá đi!
Cái ông Khiết Thần khốn khiếp này!
Anh ấy muốn ăn thì bảo cô Lâm nấu đi chứ, sao lại giành ăn của cô? Giờ đến cơm cũng không muốn cho cô ăn no nữa phải không?
Không được rồi, đồ ăn ngon ngay trước mặt, dù có phải là Khiết Thần hay không thì cô cũng không thể nhường được.
Ai ra tay trước thì là kẻ mạnh, kẻ còn lại phải chịu vác cái bụng trống không. Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy miếng thịt kho cuối cùng còn sót lại thì hùng hục nhắm thẳng mục tiêu, kẹp chặt miếng thịt.
Nhưng không ngờ đũa của Khiết Thần cũng cùng lúc ghì xuống ngay miếng thịt đó.
Hứa Tịnh Nhi đanh mắt, ghìm chặt đũa của mình, ra sức vùng ra.
“Em gắp trước mà!”
Hứa Tịnh Nhi nhìn cô, nhìn thấy vẻ thèm thuồng miếng thịt hiện ra trong đôi mắt cô, nhất quyết phải có bằng được thì anh bất giác buông nhẹ đũa.
Hứa Tịnh Nhi chớp lấy thời cơ nhét ngay miếng thịt vào miệng. Sau khi ăn xong, cô đắc ý nhướn mày với Khiết Thần: “Ngon tuyệt!”
Đôi mắt Khiết Thần ánh lên vẻ âm u.
Hứa Tịnh Nhi không phát hiện ra, còn đưa lưỡi liếm môi, vô cùng nhớ nhung dư vị đó.
Thịt kho cướp về tay, đặc biệt là cướp từ trên tay Cố Khiết Thần ngon hơn thịt kho bình thường gấp trăm lần. Cô cười đôi mắt cong cong, đôi mắt đó vô cùng sáng đẹp.
Ăn no uống đủ, Hứa Tịnh Nhi đặt đũa xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi. Một giây sau, cổ tay cô đã bị nắm lấy, cả người lại bị kéo về ghế ngồi.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, bàn tay anh đã vuốt nhẹ sau gáy cô, sau đó trước mắt cô tối lại, gương mặt phóng to của anh gần trong gang tấc, môi cô bị môi anh lấp kín.
Gương mặt tươi cười của Hứa Tịnh Nhi cứng đờ, hai mắt trừng lớn.
Nụ hôn của Cố Khiết Thần đến vô cùng đột ngột, cũng rất mạnh mẽ, dùng sức mút lấy môi cô. Lưỡi theo đó tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, ngang tàng càn quét trong miệng cô, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
“Ưm…”.
Hứa Tịnh Nhi giơ tay đẩy anh ra, tay Cố Khiết Thần lại siết chặt hơn, giữ chặt cô trước người mình, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không buông tay.