Hứa Tịnh Nhi chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã bị đánh thức, lúc này cơ thể vẫn còn rất yếu, phản ứng không còn nhanh nhẹn như trước, không thể tránh né. Trợ lý Lâm bảo vệ được bên trái thì không quan sát được bên phải, thế nên khi bình hoa kia đập xuống, anh ta cũng không thể ngăn cản.
Đúng lúc bình hoa sắp đập mạnh vào cánh tay Hứa Tịnh Nhi, bỗng một cánh tay thò ra từ trong đám người, chặn phía trước cánh tay Hứa Tịnh Nhi, chịu mọi thương tích thay cô.
Bình hoa bị đập vỡ vụn, mảnh vỡ cứa rách cánh tay kia, một vệt máu dài xuất hiện.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn, chạm phải ánh mắt sâu thẳm quen thuộc kia. Cố Khiết Thần không màng đến vết thương, nắm lấy cổ tay cô, khẽ dùng sức kéo cô vào lòng mình, giống như lúc ở nhà kho, dùng cơ thể của anh che chắn tất cả gió bão cho cô.
Ánh mắt cô liếc về phía cánh tay đầy máu của anh, khóe mắt cay cay.
Đằng sau Cố Khiết Thần còn một đám vệ sĩ cao to, bọn họ xông tới, ấn những người hâm mộ muốn ra tay kia xuống, đồng thời đuổi các phóng viên điên cuồng kia đi.
Nhưng đám phóng viên và người hâm mộ vẫn không chịu bỏ cuộc, đối chọi gay gắt với các vệ sĩ.
Một phóng viên còn có ý định xông qua đám vệ sĩ, lúc vệ sĩ ngăn cản hắn, bởi vì quá hỗn loạn, vệ sĩ không cẩn thận đánh rơi máy quay của hắn. Tên phóng viên kia lập tức nổi giận đùng đùng, bắt đầu tức tối chỉ trích.
“Cố tổng, cho dù anh có quyền có thế, thì cũng không thể cấm phóng viên chúng tôi viết báo đâu. Anh còn bảo vệ sĩ của anh ra tay nữa, có phải tập đoàn Cố Thị chuẩn bị một tay che trời, coi thường pháp luật không thế?”.
Mọi người vốn dĩ chỉ trút giận vào Hứa Tịnh Nhi, bây giờ nghe tên phóng viên này nói thế, lửa giận cũng lan ra, người đứng mũi chịu sào đương nhiên là Cố Khiết Thần vẫn luôn bảo vệ Hứa Tịnh Nhi.
Người hâm mộ 1: “Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi bắt cóc gây thương tích, làm chuyện táng tận lương tâm như vậy, mà anh còn không phân rõ thị phi trắng đen, vẫn bảo vệ cô ta? Có tiền có thế thì giỏi lắm chắc?”.
Phóng viên 2: “Tập đoàn Cố Thị chèn ép chúng ta như vậy, chúng ta không thể cứ thế nhẫn nhịn được. Tôi phải vạch trần tội ác này, cho tất cả mọi người biết tập đoàn Cố Thị vô pháp vô thiên đến mức nào!”.
Người hâm mộ 2: “Cố Khiết Thần, anh bao che cho Hứa Tịnh Nhi chính là bao che cho tội phạm! Chúng tôi phải ngăn chặn anh, ngăn chặn tập đoàn Cố Thị!”.
Tình hình thật là…
Khuôn mặt Từ Soái cũng sầm hẳn xuống, toàn thân tràn ngập sát khí.
Nhưng anh ta cũng biết, đám người này đang cố ý gây sự, nói nhiều với bọn họ cũng vô ích, cứ đuổi đi là xong.
Từ Soái nháy mắt với các vệ sĩ, bọn họ hiểu ý, hành động cũng mạnh tay hơn nhiều, đẩy hết đám người kia ra khỏi phòng, sau đó bảo vệ của khách sạn cũng chạy tới, đuổi bọn họ ra khỏi khách sạn.
Cuối cùng căn phòng cũng được yên tĩnh.
Cố Khiết Thần cúi xuống nhìn Hứa Tịnh Nhi trong lòng mình, thấp giọng nói: “Không sao rồi”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn chằm chằm cánh tay anh, giọng nói khàn khàn: “Có sao đấy!”.
Cô nắm chặt cổ tay anh, kéo anh về phía sô pha, ấn anh ngồi xuống, sau đó tìm hộp thuốc trong phòng, ngồi xuống bên cạnh, cố gắng kiềm chế bàn tay đang run rẩy để xử lý vết thương cho anh.
Từ Soái và trợ lý Lâm đưa mắt nhìn nhau, biết chỗ này không cần bọn họ nữa, liền tự giác rời đi.
Cố Khiết Thần yên lặng để mặc Hứa Tịnh Nhi bôi thuốc cho anh, tuy bị đau nhưng anh cũng chỉ khẽ nhíu mày, không muốn để cô thêm buồn bã tự trách.
Sau khi cô làm xong, ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mới lên tiếng: “Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại đâu”.