Kẻ mặc đồ đen bước tới bước cuối cùng, dùng dao đâm thẳng về phía bụng Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi nhanh mắt chộp lấy cánh tay của hắn, ghim chặt. Đầu con dao lúc này chỉ cách bụng cô đúng một lớp da, không đâm sâu hơn được nữa.
Kẻ mặc đồ đen nhìn khuôn mặt tái mét cùng cơ thể run rẩy của Hứa Tịnh Nhi. Đúng là không biết lượng sức mình.
Nhưng có lẽ sức lực lúc mà con người khát khao sự sống nhất đã giúp cô bùng nổ khả năng vô hạn. Hứa Tịnh Nhi chộp chặt tay hắn đẩy ra. Mũi dao dần bị đẩy ra ngoài.
Cả hai bên kháng cự trong im lặng, Gió đêm thổi càng mạnh hơn, vù vù vang lên bên tai và lạnh tới mức khiến Hứa Tịnh Nhi phải run rẩy, loạng choạng.
Cuối cùng thì cô cũng không cầm cự được lâu. Con dao vốn đã được đẩy ra lại một lần nữa bị ghì lại gần.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Tịnh Nhi dường như nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Một giây sau, ai đó đã tung chân đạp chính xác vào bụng của kẻ mặc đồ đen.
Lực đá rất mạnh lại bất ngờ khiến kẻ mặc đồ đen bị đá bật ra, con dao rời tay, lao trong không gian và rơi xuống bên cạnh.
Kẻ mặc đồ đen định lao tới nhặt nhưng người kia đã nhanh hơn. Chỉ với ba hai ba bước, người đó đã kịp đá con dao ra xa hơn nữa.
Lúc này kẻ mặc đồ đen mới ngẩng đầu nhìn. Đó là một người đàn ông cao lớn. Hơn nữa cú đã vừa rồi của người này vô cùng chuẩn và mạnh, không hề giống một kẻ thư sinh. Nếu như tiếp tục giằng co, hắn không những không giết được Hứa Tịnh Nhi mà có khả năng còn bị người đàn ông này khống chế. Như vậy được sẽ chẳng bằng mất.
Có điều…
Kẻ mặc đồ đen nheo mắt, từ bỏ việc lấy lại con dao, cứ thế lao về phía Hứa Tịnh Nhi, dùng lực đẩy cô.
Hứa Tịnh Nhị loạng choạng
Người đàn ông hết hồn, cũng không nghĩ được nhiều, cứ thế lao về phía Hứa Tịnh Nhi. Người này chộp lấy tay cô, kéo cô lại.
May mà trước khi Hứa Tịnh Nhi đổ rầm xuống đất thì người đàn ông đã kịp giữ lấy cô.
Kẻ mặc đồ đen nhân cơ hội này đã chạy tới chộp lấy con dao rồi quay người bỏ chạy.
Người đàn ông định đuổi theo nhưng lại lo cho Hứa Tịnh Nhi. Lúc này cô không thể nào đứng vững được nữa. Cơ thể thiếu điều muốn lao xuống núi. Người đàn ông đỡ lấy cô, kêu lên: “Hứa Tịnh Nhi, cô không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Tịnh Nhi cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng ngước lên nhìn: “Từ…Từ Soái?”