“…”.
Lúc này, Hứa Tịnh Nhi bước lên, nở nụ cười dịu dàng với Từ Soái, tràn ngập gương mặt trắng trẻo của cô, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Từ Soái, chúng tôi chỉ đến tìm anh chơi, anh đừng sợ, chúng tôi không làm gì anh đâu”.
Tìm anh ta chơi, nói như vậy ai tin chứ?
Lần trước suýt chút nữa lấy nửa cái mạng của anh ta, lần này chắc chết trong tay hai chị em họ luôn quá.
Từ Soái yếu ớt nói: “Không chơi có được không? Mẹ tôi gọi tôi về ngủ rồi”.
Hứa Tịnh Nhi cười lắc đầu: “Không được”.
“…”.
Từ Soái kháng nghị vô hiệu, bị Tiêu Thuần và Hứa Tịnh Nhi lôi vào phòng VIP chuyên thuộc, ba người đi quanh một bàn trà hình tròn, trên đó đặt đầy rượu.
Thấy bộ dạng không còn gì hối tiếc của Từ Soái, Hứa Tịnh Nhi nói: “Thế này vậy, lần này tôi sẽ không ép anh uống rượu, chúng ta chơi trò chơi, chơi trò… “nói thật hay mạo hiểm” đơn giản nhất! Anh không muốn uống rượu thì trả lời câu hỏi là được”.
Kết quả không phải vẫn là bị gài sao?
Từ Soái bỗng nhiên hơi hiểu ra, vì sao lúc trước Cố Khiết Thần lại bị Hứa Tịnh Nhi tóm được. Con mẹ nó, người phụ nữ này nhiều tâm tư và mánh khóe thật!
Thế này ai mà đỡ được!
“Đương nhiên, nếu anh không muốn trả lời, uống rượu cũng được!”.
Cho nên, không bị gài thì là bị chuốc rượu, say rồi thì vẫn bị gài… Tôi thật sự cảm ơn cô đã cho tôi lựa chọn!
Dù Từ Soái oán thầm trong bụng, nhưng đã bị tóm lại rồi, không chơi thì tuyệt đối không thể thoát khỏi móng vuốt của hai người này!
“Được, chơi thì chơi! Chơi thế nào?”, Từ Soái đập bàn, hét lên.
Lúc anh ta chơi bời ở bên ngoài, Hứa Tịnh Nhi vẫn còn là đứa bé ngoan ở trong nhà cơ, anh ta còn chơi không lại cô hay sao? Đùa gì chứ!
“Được, vậy thì bắt đầu đi! Chúng ta chơi đổ xúc xắc, ai thấp nhất thì người đó thua!”.
Ba bộ xúc xắc đặt bên tay ba người, mọi người cùng bắt đầu lắc.
Trò chơi nhỏ như lắc xúc xắc thế này đối với Từ Soái mà nói bình thường như cơm bữa. Dù sao anh ta cũng là người thường xuyên tới hộp đêm, lắc đại cũng không thể nào thua được.
Thế là, anh ta lười biếng lắc vài cái, mở nắp ra, bên trong là ba con năm, mười lăm điểm.
Từ Soái nhếch môi, nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Ngại quá, thực lực không cho phép tôi khiêm tốn!”.
Tiêu Thuần cũng lắc vài cái, mở ra, trong đó là một sáu, một bốn, một năm, vừa đúng mười lăm điểm.
“Được đấy Thuần Thuần, dù gần đây không đi bar nhưng thực lực cũng không thể xem thường!”, Từ Soái vỗ vai Tiêu Thuần, khen ngợi từ tận đáy lòng, nhưng lại làm bộ dạng rất thiếu đòn: “Tiếc là chúng ta bằng nhau, em không thắng, anh cũng không thua”.