Tả An muốn mở mắt thật to để nhìn nhưng anh ta bị nước mưa xối vào mặt, khiến phía trước như tối đen.
Cuối cùng thì Hứa Tịnh Nhi cũng thoát được khỏi bờ vực. Cô mệt tới mức hoa mắt chóng mặt, ngồi phụp xuống. Cô chộp lấy Tả An, để anh dựa vào lưng cô. Sau đó cô lấy điện thoại ra, đưa lên cao. Màn nhìn xuất hiện một vạch sóng.
Cô ta vội vàng gọi điện cho Kiều Sở.
Kiều Sở nhanh chóng bắt máy. Cô miêu tả vị trí của bọn họ, bảo anh ta nhanh chóng tới cứu.
Nhưng khi cô chưa nói xong thì lại mất sóng. Có lẽ anh ta đã nghe được hết rồi. Và cô thì cũng đã cố gắng hết sức.
Áo mưa cô đã mặc cho Tả An nên người cô ướt như chuột lột, rồi lại cõng anh ta, leo núi nên lúc này cô đã kiệt sức, không còn đứng dậy được nữa. Hơn nữa Hứa Tịnh Nhi thật sự chóng mặt, mí mắt cứ thế sụp xuống…
Thời gian chậm chạp trôi qua. Hứa Tịnh Nhi giật mình thức dậy. Hình như cô nghe thấy tiếng bước chân.
Có người tới rồi. Hứa Tịnh Nhi thở phào. Cô không mở nổi mắt nữa, cứ thế ngất lịm.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì đầu nặng như búa bổ. Phải mất một lúc cô mới có thể mở mắt và tỉnh táo trở lại.
Cô chậm rãi đưa mắt nhìn một lượt và nhận ra đây là phòng trong khách sạn của mình.
Xem ra tiếng bước chân khi đó cô nghe thấy là thật chứ không phải ảo giác. Cô và cấp trên đã được người ta cứu rồi. Có lẽ là Kiều Sở tới kịp thời hoặc là nhân viên đội cứu hộ.
Mà kệ đi, dù sao thì cô cũng thấy biết ơn lắm.
Cửa phòng vang lên tiếng cạch. Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn thì thấy Thuần Thuần bước vào. Cô khẽ mỉm cười, nói bằng giọng yếu ớt: “Thuần Thuần”.
“Tỉnh rồi hở?”
Tiêu Thuần bước tới, ngồi bên cạnh giường. Cô ấy sờ trán Tịnh Nhi. Sau khi xác nhận cô đã hết sốt thì Tiêu Thuần mới trách móc: “Hứa Tịnh Nhi, dù cậu có đứng về phe Tả An thì cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ? Cậu có thể để ý chút tới mạng của mình được không? Cứ thi thoảng lại bị thương, bị bệnh. Cậu khiến người khác lo chết đi được”.
Hứa Tịnh Nhi chỉ làm nũng: “Thuần Thuần, mình khát quá, cậu rót cho mình cốc nước được không”.
“Cho cậu chết khát luôn đi”.
Dù nói vậy nhưng cô gái vẫn đứng lên, đi tới bên tủ, vặn chai nước khoáng và rót ra cốc. Cô ấy đưa nước tới trước mặt Tịnh Nhi và tức giận đặt vào tay cô.