“Khụ khụ…”, Hứa Tịnh Nhi ho khù khụ.
Tả An chau mày, hỏi bằng vẻ lo lắng: “Cô không sao chứ?”
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy, định đi về phía Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa tay lên ra hiệu ngăn anh lại: “Không sao…khụ, không sao, không sao”.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, khẽ vỗ ngực, cuối cùng cũng đỡ hơn. Rồi cô hít một hơi thật sâu, mặt đỏ như gấc. Không biết là mặt đỏ vì ho hay là vì câu nói của Tả An.
Tả An ngồi xuống, nhìn Hứa Tịnh Nhi bằng ánh mắt sáng lấp lánh. Đợi cô bình thường trở lại anh ta mới lại nói tiếp: “Xin lỗi đã khiến cô sợ. Nhưng dù vậy thì tôi vẫn muốn nói tiếp lời vừa nãy”.
“Sếp…”
Hứa Tịnh Nhi cắt ngang: “Tại sao lại đột nhiên đối xử với tôi như vậy…Mặc dù chúng ta quen biết cũng lâu rồi, nhưng chúng ta chỉ thật sự làm việc trực tiếp cùng nhau mới có vài tháng, anh…”
“Hứa Tịnh Nhi”.
Tả An đột nhiên gọi tên cô, cắt ngang lời cô.
“Lẽ nào cô cho rằng mình không có sức hấp dẫn đối với người khác sao?”
“…”
Hứa Tịnh Nhi bị hỏi vậy thì không biết trả lời như thế nào. Nếu cô nói có thì khác gì tự luyến. Còn nếu nói không thì lại tự hạ thấp mình quá.
Từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô cũng không ít. Thế nhưng cô chỉ có mỗi Khiết Thần. Mọi người chưa từng thấy người đàn ông khác bên cạnh cô. Vậy mà Khiết Thần hết lần này đến lần khác khiến cô chịu uất ức, khiến cô tự hoài nghi bản thân. Vậy thì sao có thể nhìn ra được sự hấp dẫn của mình với người khác chứ.
Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc rồi hỏi: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Tôi cũng không biết từ khi nào”.
Tả An xuống giọng: “Ban đầu tôi cũng không nhận thức được. Nhưng từ khi trong công ty có tin đồn về chúng ta thì phản ứng đầu tiên của tôi đó là tôi không hề muốn chứng minh hay giải thích, mà ngược lại cảm thấy rất thích. Khoảnh khắc đó tôi đã nhận thức được rằng, có thể là tôi đã nảy sinh tình cảm với cô rồi".
“Sau đó tôi nghĩ lại có thể là từ lúc cô cứu tôi, hoặc là từ lần đầu chúng ta gặp nhau ở nước ngoài…Thậm chí có thể là sớm hơn nữa…Tôi không biết là từ khi nào. Nhưng tôi có thể khẳng định, cô luôn là cô trong mắt tôi”.
Anh ta đột nhiên nhớ lại lời nhắc nhở của Kiều Sở. Lúc đó anh ta nói rằng bản thân tự biết mình muốn gì, nhưng thực ra…sự thực không hề như vậy.
Hứa Tịnh Nhi cũng đồng ý.
Nếu Tả An có thể nói chính xác ra một con số thì cô sẽ không nghĩ là anh ta có tình cảm với cô thật, thế nhưng anh nói như vậy thì cô biết là thật sự rồi.
Tình cảm ấy mà, là thứ khó nắm bắt nhất. Nhiều khi tình cảm đã xuất hiện nhưng bạn lại không phát hiện ra. Tới một thời điểm nào đó, khi mà cuối cùng bạn cảm nhận được thì đã lún sâu vào lắm rồi.
“Tôi nói với cô những điều này chỉ muốn để cô biết rằng tôi thật sự nghiêm túc. Nhưng nếu…cô cảm thấy đây là gánh nặng thì hãy quên hết đi nhé”.
Tả An nhìn Tịnh Nhi, nói bằng giọng đầy chân thành.
“Nhưng…nếu cô không quá bài trừ, hoặc là có thể chấp nhận được chút chút thì tôi…muốn hỏi…cô có thể ở bên cạnh tôi như ở bên cạnh một người đàn ông chứ không phải là cấp trên được không?”
Với thân phận của một người đàn ông, ở bên cạnh anh ta sao?
Lời nói này đồng nghĩa với việc đang tỏ tình đúng không?
Hứa Tịnh Nhi cầm chặt ly nước trong tay, ánh mắt trở nên bất định.