Sau khi nghe những lời người đứng sau nói, ánh mắt Cố Hùng dần trở nên lạnh lẽo, ngay cả nụ cười cũng quỷ dị theo: "Được, tôi sẽ làm theo lời ông nói".
Sau khi cúp điện thoại, Cố Hùng ngước mắt nhìn Vinh Phương Hoa đang đứng bên cạnh, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng: "Bà xã, vừa nãy anh đánh em đau lắm hả? Anh xin lỗi, là anh nhất thời mất kiểm soát. Em đừng giận, em muốn trang sức gì, anh mua cho em".
"Nhưng vì tương lai của chúng ta, hai vợ chồng ta phải đồng tâm hiệp lực, làm việc cẩn thận".
Vinh Phương Hoa chậm rãi dựa vào lòng chồng, gật đầu.
…
Ngày hôm sau, hai giờ chiều, một tin tức mới ra khiến tất cả mọi người chấn động.
Nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp nhất, anh hùng quốc dân Vân Nhu, đã bị bắt cóc trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Hứa Tịnh Nhi đã hẹn Simon đi tập gym, chín giờ sáng nay cô đến phòng tập, vận động hai tiếng dưới sự chỉ đạo của Simon, đổ đầy mồ hôi.
Không thể không nói, thời gian này tập luyện cùng Simon, cô cảm thấy sức khỏe mình đã tốt hơn một cách rõ rệt so với thời gian sau khi bị thương, sắc mặt dần hồng hào, không còn tái xanh như trước, tinh thần cũng càng ngày càng tốt hơn.
Cô tắm qua loa ở phòng nghỉ của phòng tập gym, thay quần áo rồi lấy điện thoại xem giờ, đúng lúc là bữa trưa.
Bởi vì ông cụ Cố bị ngất trong tiệc mừng thọ, dẫn đến sức khỏe dạo này không được tốt, nên cô Lâm đã quay về nhà tổ chăm sóc ông ta, không còn ở chung cư. Bây giờ cô về nhà vẫn phải ăn cơm một mình.
Hứa Tịnh Nhi nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi cho Cố Khiết Thần.
Cố Thị, phòng Tổng giám đốc.
Lúc này, Cố Khiết Thần và các quản lý cấp cao đang mở cuộc họp, liếc thấy cuộc gọi của Hứa Tịnh Nhi, anh giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi cầm điện thoại, bước về phía cửa sổ sát đất, bấm nút nghe: "Sao thế?".
Hứa Tịnh Nhi kẹp điện thoại ở giữa tai và vai, vừa gấp bộ quần áo tập cho vào trong túi, vừa nói: "Không có gì, em vừa tập xong, muốn gọi anh cùng ăn cơm trưa, anh có rảnh không? Nếu không rảnh thì em về nhà nấu tạm chút gì đó ăn".
"Rảnh", Cố Khiết Thần trả lời không chút nghĩ ngợi.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.
Thực ra cô cũng chỉ gọi hỏi chơi chứ không hy vọng gì nhiều, dù sao ngày nào Cố Khiết Thần cũng rất bận, không ngờ anh lại có thời gian?
Cô không khỏi nghi ngờ: "Anh rảnh thật sao?".
"Ừ", Cố Khiết Thần bình thản đáp, trong giọng nói không nghe ra bất cứ sự giả dối nào.
Hiếm khi anh có thời gian, Hứa Tịnh Nhi cũng rất vui vẻ: "Vậy để em đến chỗ anh".
Vừa nói xong, Cố Khiết Thần đã nói: "Anh đến chỗ em, em có thể nghĩ xem muốn ăn gì".
"Cũng được".