Câu nói này lại khiến Cố Khiết Thần dừng bước, anh quay người, liếc nhìn Vân Nhu. Thấy trên mặt cô ta hiện lên vẻ vui mừng, anh nhếch môi cười đầy mỉa mai.
Anh lên tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vân Nhu, cô chắc chắn là tôi lên tiếng giữ cô lại?”.
Vân Nhu không khỏi thay đổi ánh mắt: “Khiết Thần, anh nói vậy là có ý gì?”.
Đáy mắt u tối của Cố Khiết Thần cũng thêm một chút giễu cợt: “Cô nói xem?”.
Vân Nhu giống như nhớ tới điều gì đó, hai tay lập tức ôm đầu, lẩm bẩm: “Khiết Thần, chính anh đã mở miệng giữ em lại, anh yêu em, người anh yêu là em, là em!”.
Hai chữ cuối cùng, cô ta gần như cuồng loạn quát lên.
La hét một hồi, nước mắt lại rơi xuống, cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng đáng thương: “Khiết Thần, anh đừng đuổi em đi có được không? Em muốn ở lại bên cạnh anh, em muốn cùng anh trở về như trước kia, chúng ta sẽ trở về trước kia. Em sẽ không rời xa anh nữa, anh tin em, có được không?”.
“Nếu không, nếu anh còn giận thì em có thể đợi anh bớt giận, bao lâu cũng được, giống như anh đợi em vậy!”.
Sắc mặt Cố Khiết Thần không hề dao động, thậm chí giữa mi mày đã hiện lên vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn. Anh không quan tâm đến lời cô ta nói, lạnh nhạt lặp lại mệnh lệnh của anh: “Nhớ rõ, sau ngày mai, tốt nhất cô hãy tự động biến mất!”.
“Khiết Thần, anh không thể đối xử với em như vậy!”, Vân Nhu la lên, cả người dùng sức nhào tới chỗ Cố Khiết Thần, muốn ôm lấy anh, muốn giữ anh lại. Nhưng khi tay cô ta sắp chạm vào người Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần đã sầm mặt, không hề do dự tránh sang một bên.
Ngón tay Vân Nhu tóm lấy được một chút chéo áo của Cố Khiết Thần, theo đó ngã mạnh xuống đất, vô cùng chật vật.
Trong mắt Cố Khiết Thần ấp ủ mưa bão vô tận, môi chỉ nhếch lên đường cong lạnh lùng cứng nhắc. Anh lập tức cởi áo vest ngoài của anh ra, bước nhanh tới chỗ thùng rác trong phòng bệnh, quăng vào trong đó.
Vân Nhu tròn mắt nhìn cảnh đó, giống như trong nháy mắt bị sét đánh, cho đến khi Cố Khiết Thần rời khỏi, cô ta vẫn không thể chấp nhận sự thật trước mắt.
Cô ta chỉ chạm vào một góc áo của Cố Khiết Thần, thế mà anh không cần cả cái áo nữa, còn ghét bỏ quăng nó vào thùng rác?
Khiết Thần của cô ta không phải người như vậy, anh không phải người như vậy…
Sao anh lại đối xử với cô ta như vậy? Rõ ràng anh rất yêu cô ta, anh không thể nào đối xử với cô ta như vậy!
Vân Nhu chống tay đứng dậy, lảo đảo đi đến thùng rác, nhìn áo vest ở bên trong. Cô ta bỗng nhiên phát điên, đập vỡ những thứ có thể đập trong phòng bệnh, đến cuối cùng, cô ta kiệt sức ngồi xuống giường, hai tay che mặt bật khóc.
Chỉ là khóc một hồi, cô ta nghĩ tới Cố Khiết Thần bắt cô phải biến mất. Cô ta lẩm bẩm hai chữ biến mất, lẩm bẩm một hồi, cô ta ngừng khóc, thậm chí còn cười, tiếng cười vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Phải, nên biến mất…
Nhưng người biến mất không phải cô ta, mà là Hứa Tịnh Nhi!
Khiết Thần của cô ta là vì Hứa Tịnh Nhi mới trở nên kỳ quái như vậy. Anh và ông cụ đều như vậy, đều bị Hứa Tịnh Nhi che mắt, chỉ cần Hứa Tịnh Nhi biến mất thì tất cả sẽ trở lại bình thường.
Khiết Thần sẽ trở về bên cạnh cô ta, sẽ yêu cô ta như trước kia, bọn họ sẽ có thể mãi mãi ở bên nhau!
Vân Nhu đưa tay lau nước mắt, lại đi vào phòng tắm rửa mặt, thậm chí còn có tâm trạng trang điểm. Nhìn thấy mình trong gương lại khôi phục dáng vẻ nho nhã xinh đẹp khi xưa, cô ta mới đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho một người.