Hứa Tịnh Nhi đã lâu không được ăn uống, mới ăn được mấy miếng đã lắc đầu nói: “Em không muốn ăn nữa”.
Cố Khiết Thần cũng không ép, anh nhìn bát cháo, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô, đáy mắt là sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng anh cố gắng kìm nén, thay vào đó là sự dịu dàng: “Ngủ một lát nhé?”.
“Vâng”, Hứa Tịnh Nhi nhỏ giọng đáp, sau đó đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm: “Anh ngủ cùng em”.
“Được”.
Hứa Tịnh Nhi tự giác dịch sang bên cạnh, chừa ra chỗ trống. Cố Khiết Thần cười khẽ, vén chăn lên rồi nằm xuống, chìa cánh tay ra, ôm cô vào lòng.
Hứa Tịnh Nhi dựa vào người anh, vừa nhắm mắt đã thấy trước mắt toàn là màu đỏ máu, khiến lông mày cô không khỏi nhíu chặt rồi mở bừng mắt ra.
Cố Khiết Thần không hỏi cô bị làm sao, mà bàn tay to lớn khẽ vỗ lưng cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Có anh đây, em yên tâm ngủ đi”.
Lúc chạy tin, chuyện nguy hiểm nào cũng đã từng trải qua, Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ bản thân mình lại yếu đuối như vậy, lúc này chắc là… có anh ở bên cạnh, nên cô mới buông thả sự yếu đuối của mình ra.
Hóa ra cô không mạnh mẽ và kiên cường đến vậy, cô cũng muốn tìm một lồng ngực có thể che mưa chắn gió cho cô.
Cho dù cô chỉ được yếu đuối một lúc như vậy cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Tuy Cố Khiết Thần cũng thức trắng gần hai ngày, nhưng anh không buồn ngủ chút nào, chỉ yên lặng nhìn Hứa Tịnh Nhi ngủ. Cảm thấy cô dần yên tĩnh trong lòng, hơi thở cũng trở nên đều đều, anh cúi đầu xuống, hôn lên tóc cô.
Cố Khiết Thần nhẹ nhàng đẩy cô ra, lại đặt một chiếc gối vào lòng cô thay cho anh, rồi đắp chăn cho cô. Sau đó, anh lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, bước ra ngoài ban công.
Anh gọi điện thoại cho Từ Soái, sau khi bên kia nghe máy, anh vào thẳng vấn đề: “Lúc nào Vân Nhu có thể tỉnh lại?”.
“Hết thuốc gây tê là có thể tỉnh lại, chắc là tối nay”, Từ Soái chần chừ một lúc mới nói: “Lúc ở trên xe cứu thương cô ấy gọi tên anh suốt, tôi nghĩ chắc cô ấy tỉnh lại sẽ muốn gặp anh”.
Cố Khiết Thần im lặng một lát, nói: “Buổi tối tôi qua đó”.
…
Lúc Vân Nhu tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen. Cô ta nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà trắng xóa, ánh mắt lặng lẽ.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có tiếng bước chân vang lên.
Cô ta chuyển động tròng mắt cứng ngắc, nhìn vào khuôn mặt tuy không có chút cảm xúc nhưng vẫn vô cùng đẹp trai của người đàn ông, ánh mắt ảm đạm bỗng sáng lên.
“Khiết Thần…”, cô ta mở miệng, giọng nói khản đặc.
Cố Khiết Thần bước tới bên giường, đứng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của cô ta, ánh mắt không chút dao động, vẫn lạnh nhạt như vậy, thậm chí giọng nói cũng không có chút độ ấm nào: “Bác sĩ nói tay của cô bị thương rất nặng, sau này khả năng hoạt động sẽ bị ảnh hưởng, sinh hoạt bình thường còn được, nhưng không thể đánh đàn nữa”.
Cùng với những lời thẳng thắn không chút giấu giếm của anh, sắc mặt Vân Nhu càng trắng bệch hơn, dưới ánh đèn nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng đáy mắt nhanh chóng đong đầy nước mắt: “Vậy là sau này em không thể đứng trên sân khấu, biểu diễn cho mọi người xem sao?”.
Sự nghiệp cô ta lấy làm kiêu ngạo nhất, sân khấu thành công nhất của cô ta, cứ thế bị tước đoạt khỏi thế giới của cô ta sao?
“Phải”, câu trả lời của Cố Khiết Thần vừa thẳng thắn vừa tàn nhẫn.
Nước mắt Vân Nhu tuôn rơi, không thể chấp nhận sự thật này, bỗng chốc suy sụp: “Tại sao Hứa Tịnh Nhi lại đối xử với em như vậy? Để khiến cô ta vui vẻ mà anh còn muốn khiến em biến mất. Em đã hết hy vọng rồi, em đã chuẩn bị xuất viện sau đó rời khỏi Đế Đô rồi!”.