Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao thì đây cũng là một người đàn ông. Dù anh ta có gầy nhưng thực tế không hề nhẹ. Hứa Tịnh Nhi đành phải nghiến răng, cố gắng bước từng bước.   

 

Gió to mưa lớn, trời lạnh căm căm. Toàn thân cô ướt sũng,  thế nhưng mồ hôi thì chảy ròng ròng.   

 

Hứa Tịnh Nhi thầm nghĩ, cô chưa bao giờ nỗ lực vì Khiết Thần như vậy. Sếp mình đúng là được hời mà.  

 

 

 

Hứa Tịnh Nhi bước đi. Bên tai cô bỗng vang lên tiếng gọi yếu ớt.   

 

Ban đầu cô không nghe rõ. Dù sao thì mưa cũng lớn quá. Cô còn tưởng mình bị ảo giác. Nhưng âm thanh gần quá, cứ thế đi thẳng vào tai cô.   

 

Lúc này cô mới ý thức được rằng là cấp trên đang nói với mình.   

 

Đâu anh ta ngoẹo trên vai cô. Miệng mấp máy. Âm thanh rất nhỏ, nhỏ tới mức Hứa Tịnh Nhi phải lắng nghe một lúc một nhận ra được anh ta đang gọi mẹ.   

 

Khoảnh khắc này Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm giác như có sét đánh ngang tay.   

 

Cô mệt chết đi được. Tìm được anh ta trong tình huống ngàn cân treo sợ tóc thế này mà cuối cùng…anh ta tưởng cô là mẹ anh ta sao?  

 

Cô là một thiếu nữ đấy…à không…khụ khụ, là một người con gái đã ly hôn chớ. Dựa vào cái gì mà anh ta dám gọi cô là mẹ? Trông cô giống thánh mẫu như vậy sao?  

 

Có điều, trong tình huống này mà nhớ mẹ thì có thể thấy mẹ là người vô cùng quan trọng đối với Tả An.   

 

Cô không hiểu rõ về thân thế của Tả An, nhưng nếu là một đứa trẻ sống trong một gia đình hạnh phúc thì sẽ không gọi mẹ với cảm giác bất lực như thế này.   

 

Có lẽ đây chính là lý do khiến Kiều Sở lo lắng cho anh ta.   

 

Hứa Tịnh Nhi không muốn cắt ngang giấc mơ của anh ta, bèn quay qua đáp lại: “Ờ, con trai. Mẹ đây, con phải cố gắng lên nhé”.   

 

Nói xong Hứa Tịnh Như cảm thấy lần này cô lại được hời.   

 

Cũng không biết có phải là do cô trả lời như vậy đã khiến Tả An thấy bình tĩnh hơn không mà tiếng gọi của anh ta bỗng nhỏ dần, rồi cuối cùng anh ta chìm vào im lặng.   

 

Hứa Tịnh Nhi không còn phân tâm nữa, tiếp tục tìm được xuống núi.   

 

Những đoạn đường dốc mặc dù không dài nhưng lại gần như dựng đứng. Cô còn cõng thêm một người đàn ông nên mệt tới mức thở không ra hơi.   

 

Tả An cũng không biết từ khi nào mà dần hồi phục ý thức. Mí mắt anh ta nặng trĩu, muốn mở ra mà chỉ mở được he hé.   

 

Anh ta nhìn khuôn mặt ngay cạnh mình giống như đang nhìn thấy mẹ. Hơn nữa, lúc anh ta gọi mẹ thì người này còn đáp lại đầy dịu dàng.   



Nhưng mẹ anh ta sao có thể trả lời được anh ta nữa chứ? Vậy người phụ nữ trước mặt này là ai? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK