Cố Khiết Thần quả không hổ danh là doanh nhân, cũng không hổ là người đàn ông có bằng luật sư, mọi thứ đều tính toán chuẩn xác. Một khi cô bước vào đó thì sẽ bị nhốt vào lồng, không thể thoát khỏi.
Hứa Tịnh Nhi hơi phát cáu, lầm bầm một câu: “Cố Khiết Thần, anh thật là… vô liêm sỉ”.
Cố Khiết Thần không giận mà cười. Anh cúi thấp đầu, gương mặt đẹp trai lại tiến sát đến trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, hơi thở cũng quấn quýt với nhau.
Anh nhếch khóe môi, giọng nói càng lúc càng trầm khàn: “Hứa Tịnh Nhi, tôi đã dạy cô thắng làm vua, cô không có vốn liếng để trả giá, nhưng… tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ rõ ràng”.
Không bắt cô phải quyết định ngay bây giờ… Hứa Tịnh Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu bây giờ anh đòi có bằng được đáp án, cô thật sự không đưa ra được đáp án.
Tuy nhiên, cô còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu thì lại nghe tiếng anh nói: “Nhưng lòng kiên nhẫn của tôi có hạn!”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi không biết nên nói gì nữa, tư thế từng bước ép sát này chính là lý do từ trước đến nay cô không muốn đối đầu với Cố Khiết Thần.
Thế này ai mà đỡ nổi chứ!
Trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, pháo hoa liên tục nở rộ, thỉnh thoảng chiếu sáng bầu trời đêm. 12h đêm, năm mới đã tới…
Ba năm qua, anh luôn đón năm mới một mình. Năm nay có cô ở bên cạnh anh, đưa tay là chạm được, cũng không đột nhiên tan thành mây khói, biến mất không thấy.
Ánh mắt của Cố Khiết Thần dần trở nên si mê, dường như anh muốn chứng minh sự tồn tại của Hứa Tịnh Nhi là chân thực, bỗng dùng hai tay nâng gương mặt của cô, hôn xuống.
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng dứt ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô sốt sắng, gian nan thốt ra được mấy chữ từ nụ hôn của anh: “Cố Khiết Thần, anh vừa nói sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ rõ ràng!”.
Nhanh vậy đã nuốt lời sao? Tín nhiệm giữa người với người đâu?
Nụ hôn của Cố Khiết Thần dừng lại một lúc, sau đó anh ngẩng đầu lên, hé miệng nói từng chữ: “Làm tình và sinh em bé là hai chuyện khác nhau”.
“Cô cứ suy nghĩ chuyện của cô, tôi làm chuyện của tôi”.
“…”. Hai má Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng đỏ bừng, cô mở miệng, vẫn muốn nói gì đó: “Cố…”.
Vừa mới nói ra một chữ, Cố Khiết Thần lại cúi đầu xuống.
…
Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh ôm lấy cô, giống như sợ hãi điều gì. Sức lực đó như muốn hòa tan cô vào trong xương máu, ôm chặt đến mức cô thở hổn hển.
Cô đưa tay đẩy anh ra nhưng không đẩy nổi, thậm chí dường như làm anh có chút bất mãn…
Bên ngoài, tiếng pháo hoa, tiếng pháo trúc không ngừng vang lên, trong phòng ngủ là thế giới chỉ thuộc về hai người.