Nhà họ Tả cử hai xe đến đón.
Tả Tư và Cố Khiết Thần lên chiếc xe phía trước, Tả An trước giờ không chấp những chuyện vặt này, cùng Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở lên chiếc xe phía sau.
Sau khi đến nhà tổ nhà họ Tả, quản gia liền ra đón tiếp.
Ông ta ăn mặc quần áo quản gia kiểu Anh tiêu chuẩn, vẻ mặt cung kính, tư thái đúng mực, chào hỏi từng người.
"Cô chủ, cậu Cố, cậu An".
Khi nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, ông ta có chút thăm dò: "Đây chính là bạn gái của cậu An, cô Hứa phải không?".
Bạn gái.
Hai chữ này vừa thốt ra, những người có mặt đều hơi biến sắc.
Tả Tư liếc nhìn Tả An, nói đầy sâu xa: "Ồ? Cô Hứa là bạn gái của cậu... sao?".
Cố Khiết Thần vẫn mặt không cảm xúc, chỉ là ánh mắt anh cũng lướt qua, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Tất cả mọi người đều nhìn Tả An, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Tả An quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt dịu dàng quyến luyến, sau đó nhoẻn cười, nắm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, rồi mới quay đầu nói với quản gia: "Ừ, là bạn gái tôi".
Tả Tư bật cười, nhưng không nói gì.
Ánh mắt Cố Khiết Thần dường như có chút thay đổi, lại dường như không có dao động gì, nhưng nhân lúc Tả An nói, anh thu hồi tầm mắt.
Hứa Tịnh Nhi có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tả An, khi nhìn vào mắt anh ta, cô nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc, khóe môi cũng mỉm cười, không nói lời nào, coi như mặc nhận.
Dường như Kiều Sở đã đoán được Tả An sẽ trả lời như vậy, nên anh ta coi như là người trấn tĩnh nhất, vẻ mặt không có bất cứ thay đổi gì.
Quản gia mỉm cười gật đầu, lịch sự chào hỏi Hứa Tịnh Nhi: "Chào cô Hứa, rất vui được biết cô".
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười đáp lại: "Tôi cũng vậy".
Đoàn người theo quản gia bước vào phòng khách ở nhà chính, ngồi xuống sô pha.
Cố Khiết Thần và Tả Tư ngồi ở sô pha dài, Hứa Tịnh Nhi và Tả An ngồi ở sô pha bên cạnh, quản gia vừa bảo người giúp việc dâng trà vừa nói: "Hôm nay Tả tổng có tiệc xã giao, không biết lúc nào mới về được, ông ấy bảo tôi tiếp đãi chu đáo hai vị khách từ xa đến là cậu Cố và cô Hứa. Cô cậu cần gì thì cứ nói với tôi".
Cố Khiết Thần bình thản gật đầu.