Vân Nhu và Cố Khiết Thần lại càng không có quan hệ gì.
Chỉ hai câu nói đơn giản, mà Hứa Tịnh Nhi mất gần một phút để tiêu hóa. Cô chớp mắt mấy cái mới chậm chạp ý thức được, cô không hề gặp ảo giác, Cố Khiết Thần quả thực đang giải thích với cô.
Nhưng anh nói không có quan hệ gì, là thật sao?
Dù sao các dấu vết đều chứng minh giữa anh và Vân Nhu không hề đơn giản.
Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không kìm chế được, nhỏ giọng hỏi: "Thực sự... không có quan hệ gì sao?".
Vốn dĩ cô không dám hỏi, nhưng Cố Khiết Thần chủ động giải thích, khiến cô lại có thêm dũng khí.
Nếu đã nói thì hãy nói cho rõ ràng, tiêu diệt tận gốc khúc mắc này.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Khiết Thần, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt anh. Nhưng Cố Khiết Thần mắt cũng không thèm chớp, trả lời không chút suy nghĩ: "Ừ".
Vẫn dứt khoát như trước, không chút tình cảm, khiến người ta không thể đoán ra suy nghĩ của anh.
Thực ra cô vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng Cố Khiết Thần đã nói giữa anh và Vân Nhu không có gì, với những gì cô thấy tối nay, dường như Cố Khiết Thần rất chống đối với chuyện của Vân Nhu.
Nếu cô cứ hỏi đến cùng, cô sợ rằng mình sẽ nghe được đáp án mà cô không muốn nghe, hoặc là Cố Khiết Thần không thèm trả lời.
Hứa Tịnh Nhi trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Cố Khiết Thần.
Nếu anh đã nói không có quan hệ gì thì cô sẽ tin anh.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, gật đầu nói: "Được, em biết rồi".
Cố Khiết Thần vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, một lát sau lại lên tiếng: "Chỉ có một người phụ nữ có quan hệ với anh".
Dứt lời, đôi mắt anh tràn ngập dịu dàng, khóe môi cũng cong lên, đáy mắt dường như là sự thâm tình vô hạn. Anh hơi nghiêng người về phía Hứa Tịnh Nhi, càng ngày càng gần.
Cuối cùng chỉ cách Hứa Tịnh Nhi trong gang tấc, anh hé môi, giọng nói vô cùng mê hoặc: "Là em".
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy tim mình đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu nóng bốc lên, đầu óc cũng choáng váng.
Giờ phút này, cô chẳng quan tâm Cố Khiết Thần và Vân Nhu có mối quan hệ gì, đầu óc cô trống rỗng, chân tay lóng ngóng.
Cô biết mình chỉ ở lại một giây nữa thôi, là Cố Khiết Thần sẽ nhìn ra sự kích động của cô đối với anh. Cô đứng bật dậy, nhanh chóng bỏ lại một câu: "Em... em buồn ngủ rồi, em đi tắm rồi ngủ đây".
Lần này, không chờ Cố Khiết Thần có bất cứ phản ứng gì, cô lao luôn về phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Hứa Tịnh Nhi dựa vào cửa, tay ôm lồng ngực, không khỏi hít sâu, cố gắng khiến trái tim bình tĩnh lại. Trời ạ... ai bảo Cố Khiết Thần không biết tán gái chứ? Chỉ một câu nói đơn giản mà cô suýt nữa để lộ tình cảm của cô dành cho anh rồi.
Người đàn ông chết tiệt!
Tắm xong, cuối cùng cảm xúc của Hứa Tịnh Nhi cũng bình ổn lại. Cố Khiết Thần không về phòng, chắc là lại sang phòng làm việc. Cũng tốt, bây giờ cô không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Hứa Tịnh Nhi cầm khăn lau mái tóc ướt, bỗng máy tính phát ra tiếng tinh tinh.
Cô bước tới, ngồi xuống sô pha, ngón tay di chuyển con chuột, mở email ra. Đúng như dự đoán, lại là nhiệm vụ cấp trên đại nhân gửi tới.
Lúc Hứa Tịnh Nhi đang đọc nhiệm vụ, thì Cố Khiết Thần bước vào phòng ngủ. Anh vô thức nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, thấy cô để tóc ướt xem máy tính, không khỏi nhíu mày.