Cố Khiết Thần tao nhã vắt chéo hai chân, một tay đặt tùy ý trên đùi, ngón tay gõ nhẹ mấy cái, mở miệng nói nốt những lời còn lại: "Chờ bác ngồi lên vị trí này của cháu, bác muốn mời ai làm người đại diện cũng được. Nhưng bây giờ là cháu ngồi ở vị trí này, cháu nói không đồng ý là không đồng ý".
Nụ cười của Cố Hùng lập tức cứng đờ, sau đó là lửa giận bùng lên, ông ta tức đến tái mặt: "Khiết Thần, cháu..."
"Bác không phục à?".
Cố Khiết Thần nhếch môi đầy xấu xa, nói không chút khách khí: "Không phục thì cố mà nhịn".
"..."
Cố Hùng bị mấy câu nói của Cố Khiết Thần làm cho tức đến ngạt thở, sắc mặt hết xanh lại đỏ, đỏ lại tím, chẳng khác nào con tắc kè. Nhưng ông cụ Cố đang ngồi đây, ông ta dù tức giận đến đâu cũng không dám phát tác, cuối cùng lấy cớ không khỏe, nói muốn về nghỉ ngơi.
Ông cụ Cố xua tay: "Vậy cháu về nghỉ ngơi đi".
Cố Hùng đứng dậy, vợ ông ta là Vinh Phương Hoa cũng đứng dậy theo, mấy đứa con trai của ông ta đương nhiên cũng về cùng. Chỉ có Cố Tuyết chần chừ không muốn về, nhưng bố cô ta đã tức giận như vậy, cô ta không thể không nghe theo, chỉ đành lưu luyến đi về.
Đám người chi thứ hai rời đi, phòng khách bỗng trở nên trống trải hơn nhiều, ông cụ Cố khẽ thở dài.
Ông ta đã chừng này tuổi, chỉ muốn nhìn cả nhà hòa thuận vui vẻ. Ông ta không sống được bao lâu nữa, ít nhất sau khi ông ta đi, bên cạnh Khiết Thần vẫn còn người nhà ở bên.
Chỉ có điều, có thể trở thành người một nhà hay không, cũng không thể miễn cưỡng được.
Cũng may... hiện giờ bên cạnh Khiết Thần đã có Tịnh Nhi, theo báo cáo của mật thám là cô Lâm, thời gian này tình cảm của hai người không ngừng tăng lên. Chẳng bao lâu nữa, có lẽ ông ta sẽ có chắt nội để bế. Như vậy thì ông ta sẽ không phải buồn như vậy nữa.
…
Cố Hùng và Vinh Phương Hoa ngồi một xe, Cố Tuyết và ba anh trai ngồi một xe.
Rời khỏi nhà họ Cố đi được một đoạn rồi, Cố Hùng vẫn thấy tức cái lồng ngực, mãi không nuốt trôi cục tức này. Mấy năm nay, Cố Khiết Thần càng lớn càng không coi ông ta ra gì, nói câu nào cũng xấc xược, hoàn toàn không nể mặt bậc cha chú như ông ta.
Hôm đó ông ta giữ Vân Nhu lại, lúc nói chuyện ở phòng làm việc, ông ta còn vỗ ngực đảm bảo có thể giúp Vân Nhu làm người đại diện. Lần này thì mất sạch thể diện rồi.
So với sự tức giận của Cố Hùng, Vinh Phương Hoa lại vô cùng trầm lặng. Bà ta lấy chai nước có sẵn trong xe, mở nắp đưa cho chồng, khuyên nhủ: "Uống ngụm nước cho nguôi giận, Khiết Thần cũng đâu phải hôm nay mới như vậy. Bao năm nay, nó đã bao giờ coi chúng ta là người nhà? Trong mắt nó cũng chỉ có mỗi bác Cố thôi".