Nguyên câu của Cố Khiết Thần là: bảo cô ấy tự tay làm cơm trưa mang đến công ty, nhất định, lập tức, bây giờ, nếu trước một giờ trưa mà chưa tới, hậu quả tự chịu!
Tên Cố Khiết Thần khốn kiếp! Dù không về chung cư cũng không muốn tha cho cô, phải bắt cô phục dịch, bóc lột cô mới được!
Hứa Tịnh Nhi cười cười gật đầu, gắng gượng nuốt câu “dựa vào đâu chứ” ở nơi cổ họng trở về, lời nói ra lại là: “Được ạ, làm bữa trưa tình yêu cho chồng là bổn phận của em, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”.
Hứa Tịnh Nhi hậm hực đi vào phòng bếp, xắn tay áo, chống nạnh vuốt ngực. Bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì, mi mày nhướng lên, trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt.
Muốn ăn cơm do cô tự tay nấu, không thành vấn đề! Cô nhất định sẽ dốc lòng nấu cơm, để anh nếm thử tay nghề của cô!
Hứa Tịnh Nhi không để cô Lâm giúp đỡ, lúc cô Lâm đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách, nghe thấy trong phòng bếp thỉnh thoảng lại vang lên tiếng băm thịt cực kỳ có nhịp điệu, làm cô ấy rùng mình.
Ai không biết còn tưởng cô chủ đang băm thịt cậu chủ ấy chứ…
Cô Lâm nhớ tới tối hôm đó cậu chủ đóng sầm cửa rời đi trong đêm, sau đó không về nhà nữa, lại không khỏi thở dài. Cuộc cách mạng của cô ấy vẫn còn đường dài phải đi. Cô chủ phòng không gối chiếc, cô ấy cũng phải phòng không gối chiếc, cô ấy nhớ ông Lâm nhà mình rồi.
…
Hứa Tịnh Nhi xách hộp cơm ngồi vào xe của mình, lái xe đến tòa nhà của Tập đoàn Cố Thị.
Có lẽ là Cố Khiết Thần đã thông báo từ trước, cô đi thẳng vào công ty mà không gặp trở ngại gì. Cô đi lên tầng cao nhất, đến thẳng phòng tổng giám đốc.
Trợ lý nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi xách hộp cơm từ xa đi tới, nhất thời trong đầu hiện lên hình ảnh Hứa Tịnh Nhi đưa cơm vào ba năm trước. Cô luôn chuẩn bị thêm cho anh ta một phần, còn cười híp mắt gọi anh ta là anh trai trợ lý, đúng là hồi ức ấm áp lâu ngày gặp lại.
Nhưng lúc này, Hứa Tịnh Nhi đứng trước mặt anh ta với gương mặt làm việc công, lịch sự gọi anh ta là “trợ lý Lâm”, sau đó đặt hộp cơm trong tay lên bàn làm việc của anh ta, nói: “Bây giờ vừa đúng một giờ, không lệch một giây một phút, hộp cơm tôi đưa đến nơi rồi, làm phiền anh chuyển cho Cố Khiết Thần giúp tôi. Tôi đi đây”.
Nói xong, cô quay người rời đi, không nán lại nửa giây.
“…”. Dù trợ lý Lâm đi theo bên cạnh Cố Khiết Thần, gặp qua không ít trường hợp lớn cũng bị chuyện này làm kinh ngạc, sững sờ một lúc.
Đúng là kéo anh ta quay về với hiện thực tàn khốc chỉ trong một giây!
Lúc Hứa Tịnh Nhi đi đến cửa thang máy, trợ lý Lâm mới vội vàng chạy theo, vừa thở hồng hộc vừa chặn cô lại, nói: “Cô ch… khụ, cô Hứa, xin hãy dừng bước”.
Hứa Tịnh Nhi ngước mắt nhìn anh ta, dùng ánh mắt hỏi anh ta: còn chuyện gì nữa?
Trợ lý Lâm nuốt nước bọt, bình ổn lại hơi thở, sau đó mới vô cùng khó xử lên tiếng: “Cố tổng đã dặn, nhất định phải để cô đích thân đưa hộp cơm vào phòng làm việc, tôi không có cách nào chuyển lại giúp cô… Cô Hứa, mong cô hiểu cho”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi không muốn gặp Cố Khiết Thần nên mới đến đúng giờ này, kết quả anh vẫn bắt cô đưa đến trước mặt anh? Cứ phải nhìn nhau chán ghét nhau vậy sao? Nghĩ gì vậy chứ!
Thấy trợ lý Lâm vò đầu bứt tai một cách đáng thương, vả lại dù gì anh ta cũng là con trai của cô Lâm, cô Lâm lại tốt với cô như vậy, Hứa Tịnh Nhi bĩu môi: “Được thôi”.
Hứa Tịnh Nhi xách theo hộp cơm gõ cửa văn phòng, nghe thấy trong phòng vang lên câu “mời vào” thì đẩy cửa bước vào. Lúc cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, bước chân hơi khựng lại.