Hứa Tịnh Nhi nhìn anh với vẻ không dám tin. Cô đang nghi ngờ không biết có phải mình nằm mơ hay không nên còn ngây ngô hỏi lại: “Khiết Thần, lúc này anh đang nói thật sao?”
Khiết Thần im lặng, bàn tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, áp sát cô vào lòng. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Một lúc sau, những ngón tay dài của anh hôm lên đôi má đỏ hây hây của cô, anh nói giọng khàn khàn: “Khẳng định là thật”.
Hứa Tịnh Nhi run run gật đầu.
Từ sâu thẳm trong đôi mắt anh ánh lên vẻ mê ly: “Hứa Tịnh Nhi, chúng ta công khai mối qua hệ nhé. Em có đồng ý không?"
Hứa Tịnh Nhi tiếp tục gật đầu.
Đôi mắt anh trở nên dịu dầng vô cùng. Vẻ lạnh lùng biến thành vẻ ôn hòa. Anh mỉm cười, lại ôm cô vào lòng.
“Hứa Tịnh Nhi, em nói rồi đấy nhé”.
Nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Một lúc sau cô mới bừng tỉnh. Vừa rồi…cô gật đầu rồi sao? Cô đã đồng ý công khai rồi sao?
Cô cảm thấy rất vui và cảm động khi Khiết Thần muốn công khai. Thế nhưng những điều nghi ngờ liên quan tới Vân Nhu cô vẫn chưa thể giải thích được. Cô vốn muốn nói chuyện với anh cho rõ ràng, kết quả bị anh hôn tới chếnh choáng, không kịp phản ứng và cứ thế gật đầu luôn rồi!
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tràn đầy niệm vui của anh. Anh ít khi cười, phần lớn luôn thể hiện một khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng. Nên lúc này trông anh thật đẹp.
Những lời nói đến bên miệng bỗng chốc chẳng thể bật ra thành tiếng. Đồng thời, cái tên Vân Nhu lúc này đối với cô trở nên không còn tí trọng lượng nào nữa rồi.
Khiết Thần trước đó đưa cô đi gặp bố mẹ, sau đó lại muốn công khai mối quan hệ của hai người. Anh làm tất cả đủ để chứng minh anh thật sự muốn sống với cô, muốn cùng cô đi tới già. Và nói cách khác, trong kế hoạch tương lai của anh chỉ có cô, không hề có Vân Nhu.
Nếu đã như vậy thì sao phải dằn vặt nữa. Chuyện đã qua thì cho qua đi.
Hơn nữa, nhỡ đâu nếu hỏi ra những chuyện ngọt ngào liên quan tới anh và Vân Nhu khiến cô ghen thì sao? Chi bằng chuyện này bỏ qua, kết thúc thôi.
Trước đây cô cũng nói rồi, chỉ cần Khiết Thần không có bất kỳ tình cảm gì với Vân Nhu thì cô sẽ không so đo nữa.
Hứa Tịnh Nhi mím môi, trợn tròn mắt nhìn Khiết Thần và chậm rãi gật đầu: “Dạ”.
Dứt lời, cô cảm nhận được Khiết Thần ôm cô càng chặt hơn. Cô mỉm cười, cũng đưa tay lên ôm lấy eo anh.
Bên ngoài nhà, tình cảm dạt dào, còn bên trong nhà thì ông cụ Cố cũng đang hừng hực đi gọi điện thoại.
Đầu tiên là thông báo cho toàn bộ những người trong nhà họ Cố, yêu cầu ngày hôm đó bắt buộc phải có mặt để cổ vũ cho Hứa Tịnh Nhi. Rồi ông thông báo cho đám bạn bè già củaminhf, ai mà cười ông trước đây thì ông càng phải nói cho mà biết. Sau đó là tới lượt những sếp lớn, đối tác lớn, những gia tộc hai bên từng qua lại…
Lúc này, Vân Nhu đang ở trong viện dưỡng lão. Cô ta đang đánh đàn cho những ông cụ, bà cụ nghe. Khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười dịu dàng luôn hiện lên. Cô ta còn vừa trò chuyện, vừa dạy những người này hát nữa.
Bên cạnh có một nhà báo, đang cầm máy ảnh chụp liên tục những tấm hình ảnh đẹp về cô ta.