Đợi đến khi cô hoàn hồn nhìn lên thì thấy người quản lý nhìn mình với ánh mắt thất kinh. Lúc này cô mới ý thức được rằng mình đã ăn nhiều tới cỡ nào. Cô bất giác đỏ mặt.
Những cô gái tới nhà hàng đẳng cấp này thì ăn không khác gì mèo. Vì họ sợ người đàn ông sẽ phát hiện ra họ ăn nhiều, thế nên đây là lần đầu người quản lý gặp một người phụ nữ ăn khỏe như thế này.
Để giữ hình tượng thục nữ, cô bèn giải thích theo bản năng: “À thì, bình thường em không ăn nhiều thế này đâu”.
Khiết Thần liếc nhìn người quản lý, nói giọng thản nhiên: “Em cứ ăn đi, anh nuôi được”.
Ăn hết gạo nhà anh ta chắc? Nhìn gì mà nhìn?
Dù người quản lý không biết người đàn ông trước mặt là ai nhưng từ khí chất cao quý, khí thế mạnh mẽ như anh thì nhìn là biết anh có khả năng chèn ép người khác vô cùng ghê gớm
Người quản lý không khỏi toát mồ hôi lạnh, nào dám nhìn Hứa Tịnh Nhi. Người này chỉ vội vàng cúi đầu, nhìn chăm chăm chân mình.
Hứa Tịnh Nhi thừa nhận, lại một lần nữa cô bị đổ gục bởi lời nói của Khiết Thần.
Em cứ ăn tự nhiên, anh nuôi được…
Vậy có nghĩa là Khiết Thần thật sự đã chuẩn bị để nuôi cô sao?
Sau khi ăn uống no nê, người quản lý đưa hóa đơn tới trước mặt Khiết Thần. Khiết Thần đang định lấy ví ra thanh toán thì bỗng sờ vào túi quần, rồi lại sờ vào túi áo tới mấy lần.
Hứa Tịnh Nhi thấy vậy bỗng có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Khiết Thần ngước mắt, nói với vẻ vô cùng thản nhiên: “Anh không mang ví”.
“…”
Anh ăn quỵt nhà hàng mà vẫn điềm đạm được như vậy á?
Hứa Tịnh Nhi lập tức xịu mặt: “Em cũng không mang!”
Người quản lý bỗng cảm thấy vô cùng rủi ro, còn tưởng đây là tổng tài bá đạo, ai dè là không có tiền lại còn giả ngầu.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng nói nhỏ: “Khiết Thần, anh mau gọi cho trợ lý Lâm bảo anh ta tới thanh toán đi”.
Khiết Thần ngồi điềm nhiên, không hề tỏ ra hoảng loạn. Lúc này anh chỉ cảm thấy Hứa Tịnh Nhi vô cùng đáng yêu. Anh nhếch miệng cười như không cười.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy bực bội. Còn cười sao? Đợi đến lát nữa vì ăn chùa mà bị bắt tới đồn thì có phải đường đường là một tổng tài của Cố Thị mà bị mất mặt không? Để xem khi đó còn thấy buồn cười hay không?
Tầm ba giây sau Khiết Thần mới lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, em mang thẻ theo không?”
Thẻ? Thẻ gì cơ?