Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng thoạt nhìn Vệ Tử Húc rất thê thảm, nhưng Lâm Phong lại không hề thương xót!

Bởi vì… đây là nỗi khổ của kẻ yếu!

Ở thế giới này, không có thực lực sẽ phải chịu khổ!

Như mọi người vẫn nói, mọi chuyện phải dựa vào số phận chứ không phải chính bản thân nữa.

Nếu muốn thay đổi, thì chỉ có thể không ngừng nâng cấp bản thân.

Khi bạn làm chủ tất cả sẽ phát hiện, thế giới này nằm trong lòng bàn tay mình, tất cả đều là sâu bọ, không chịu nổi một chiêu!

Adv

Lúc này, Vệ Tử Húc lau khóe mắt, bò dậy từ trên đất, quay đầu nhìn Lâm Phong hỏi:

“Cậu Lâm, cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn là một từ rẻ tiền, ông đừng cảm ơn tôi.”

Lâm Phong lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó dùng thần thức quét ngang qua ngọn núi này. Anh phát hiện lưng chừng núi có một khoảng chân không, đồng thời trong đó có linh vận nhàn nhạt bao phủ, nhìn là biết trước kia có linh mạch tồn tại…

“Con gái ngoan. Đi thôi, vào xem.”

Adv

Lâm Phong dắt tay con gái, dùng một quyền đánh nứt ngọn núi, sau đó sải bước đi vào cái khe.

Vệ Tử Húc do dự một lát rồi cũng vào theo.



Ba người men theo con đường nhỏ tối tăm. Đi xuống chừng bốn năm phút đồng hồ, cuối cùng con đường cũng mở rộng ra và có ánh sáng, một mảnh đất trống trải diện tích hơn vạn thước xuất hiện trước mắt.

Bên trong ngọn núi, đất đá lởm chởm, sương trắng lượn lờ, nước chảy róc rách.

Những dây leo vô danh quấn trên tảng đá hình nón, giống như dẫn con người vào thời kì hoang dã…

Trong đầu Lâm Phong hiện ra bộ phim điện ảnh tên Hành trình vào trung tâm trái đất mà anh từng xem hồi học đại học.

Cảnh sắc trước mặt và cảnh quay trong bộ phim đó giống nhau như đúc!

“Chính là chỗ này, tiểu trùng dẫn con vào đây, lúc đó nơi này rất nhiều linh thạch!”

Tiểu Luyến Luyến cười vui vẻ nói.

Lâm Phong xoa đầu con gái, không trả lời.

Anh đang quan sát mọi thứ trước mắt.

Trên vách núi cách anh chừng năm mươi thước, có thể nhìn thấy vết cắn liền nhau cực kì rõ ràng, chắc là tác phẩm của Phệ Linh Trùng.

Trừ cái đó ra, ở đây không có gì đặc biệt nữa.

Linh mạch bị con gái hấp thu cả rồi, linh khí trong động cũng nồng hơn một chút so với bên ngoài mà thôi…

Điều này khiến Lâm Phong hơi thất vọng!

Đúng lúc này, Vệ Tử Húc đi dạo một vòng bên trong động xong, nghiêm túc nói:

“Thừa kim tương thủy, huyệt thổ ấn sinh, ngoại giấu bát phong, nội uẩn ngũ hành! Đây chính là đặc điểm của long huyệt!”

“Ồ? Ông còn biết những cái này à?”

Lâm Phong nhìn Vệ Tử Húc, hứng thú nói.

“Lúc còn trẻ tôi từng đi khắp Tây Dương, học không ít thứ, cũng hiểu sơ một chút về thuật tìm long mạch.”

Vệ Tử Húc nói chuyện khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại cực kì ngạo nghễ.

Hiển nhiên, ông ấy rất tự tin về thuật tìm long mạch của mình.

“Rất mong được nghe.” Lâm Phong nói.

Cái gì cũng có chuyên môn.

Tuy rằng anh hiểu một chút về phong thủy, nhưng chỉ là tiện học thêm một chút khi học bày binh bố trận, không tìm hiểu sâu.

“Cậu Lâm nói đùa.”

Vệ Tử Húc đầu tiên là khách sáo một chút, sau đó thành thật nói:

“Tôi vừa kiểm tra một chút, dưới chân núi này có một ít mỏ vàng, kim là âm, năng lượng dẫn địa khí xuống dưới, hội tụ trong huyệt này là vì có vàng!”

“Lại nhìn kết cấu hình cung của đất đá trước mặt, trong phong thủy được gọi là hình môi ngăn khí, là để dẫn thủy, tác dụng của nó là đề phòng địa khí ở các khu vực bị tràn ra ngoài.”

“Cậu nhìn mặt đất ướt nhẹp như thế này, nó khiến cho ngũ hành đã thiên âm càng thêm âm, cuối cùng, địa khí bị giam giữ chặt chẽ trong cái huyệt động này, tính là huyệt thổ!”

Nghe thấy mấy cái này, Lâm Phong cực kì kinh ngạc nhìn Vệ Tử Húc, lên tiếng hỏi:

“Ấn sinh thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK