Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy! Chính tôi đã thông báo cho Huyền Linh Môn! Thật ra từ lúc nhà họ Giang bị tiêu diệt, tôi đã báo cho họ rồi!”

“Đáng tiếc Giang tiên tử đang trong thời kỳ bế quan, không thể xuống núi kịp thời, nếu không thì đã không để thằng Lâm Phong đó vênh váo thời gian dài như vậy rồi!”

Chu Vân Mai khinh thường đáp.

Đàm Thiên Hồng tức đến mức run cả người, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Chu Vân Mai, run rẩy nói:

“Cô… Sao cô có thể làm như vậy được? Uổng công tôi…”

Adv

“Ồn quá!”

Lúc này, Giang Tịch Vũ đột nhiên “hừ” một tiếng, vung tay tát Đàm Thiên Hồng từ xa.

Đàm Thiên Hồng hoàn toàn không phản ứng kịp, ngay tức khắc bị tát văng ra xa rồi va đập mạnh vào tường.

“Phụt!”

Adv

Đàm Thiên Hồng giãy giụa đứng dậy, không kìm được hộc ra một búng máu.

“Ba ơi!”

Đàm Tử Minh hơi đổi sắc mặt, lập tức chạy tới đỡ Đàm Thiên Hồng dậy.

“Đại đường chủ! Ngài không sao chứ?”

Các thành viên Tam Khẩu Đường khác cũng vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ, lo lắng hỏi.

Khi nhìn thấy cảnh này, Chu Vân Mai cười thầm như được mùa.

Không hổ danh là cao thủ đến từ tông môn trên núi!

Chỉ với một cái tát nhẹ nhàng thôi cũng đủ đánh bay Đàm Thiên Hồng, thực lực thế này có khoa trương quá không?

“Gọi điện bảo Lâm Phong mau tới đây đi, nếu không thì phải chết!”

Giang Tịch Vũ nhìn Đàm Thiên Hồng, lạnh lùng hạ lệnh.

“Nghe chưa vậy? Thằng Lâm Phong đó ngông cuồng lắm cơ mà? Bảo cậu ta tới đây nhanh lên!”

Chu Vân Mai đứng cạnh cáo mượn oai hùm, lớn tiếng sai sử.

Người Tam Khẩu Đường thấy thế đều rất tức giận, nhưng lại chẳng dám nói năng gì.

Mặc dù họ không nhìn thấu được thực lực của Giang Tịch Vũ, nhưng chỉ với thân phận đệ tử của một trưởng lão tông môn trên núi cũng đủ khiến họ sợ hãi đến nỗi hít thở không thông rồi!

“Giang tiên tử, nếu cô muốn báo thù anh Lâm thì đi tìm anh ấy đi, cớ gì phải ức hiếp chúng tôi? Như vậy có khác gì không có phong thái của cao nhân đâu?”

Đàm Tử Minh cố kìm nén cơn giận trong lòng, trầm giọng trách cứ.

“Chát!”

Giang Tịch Vũ thẳng tay tát vào mặt Đàm Tử Minh, làm cho gương mặt điển trai của cậu ta sưng vù cả lên.

“Ức hiếp các cậu thì sao?”

“Ở trong mắt tôi tính mạng của các cậu chỉ bằng con heo con chó thôi, đừng nói là ức hiếp, cho dù giết các cậu cũng chưa là gì hết cả!”

Nét mặt của Giang Tịch Vũ cực kỳ lạnh lùng và tàn nhẫn.

Kể từ khi lên núi bái sư, tâm tính của cô ta đã thay đổi!

Cô ta cực khổ tập võ, không tiếc trao tấm thân trong sạch của mình cho lão già kia, chẳng phải là vì có thể ngự trị chúng sinh sao?

Đây là cảm giác sung sướng chỉ cao thủ mới có được!

Mà bây giờ cô ta chính là cao thủ vô địch này!

“Bùm!”

Giang Tịch Vũ tiện tay tát cho một thành viên cốt cán của Tam Khẩu Đường thành sương máu, sau đó nói tiếp:

“Đàm Thiên Hồng, ông mà do dự một phút là tôi sẽ giết một người, tôi cũng muốn xem xem Tam Khẩu Đường ông có được bao nhiêu người cho tôi giết!”

“Cô…”

Đàm Thiên Hồng siết chặt tay, hai mắt đỏ ngầu.

“Bùm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK