Ở nơi khác.
Vân Xuyên, nhà họ Trần.
Một nhóm võ giả nhà họ Trần đang cầm vũ khí nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau, tập trung lại một chỗ, bày thế trận chờ quân địch.
Trần Bắc Huyền ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn chính giữa đại sảnh, ông ấy đặt tay trái trên chân, tay phải cầm một thanh kiếm còn trong vỏ, đầu kiếm chạm đất, chuôi kiếm chĩa lên trời, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Theo như tin tức từ thủ đô, người của thương hội Bách Vân đã lên đường đi đến Vân Xuyên!
Với tốc độ một ngày đi mấy nghìn dặm của tông sư võ đạo, họ chỉ mất một tiếng là sẽ đến nơi!
Adv
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một trận ác chiến!
Do đó lúc này tất cả các thành viên nhà họ Trần đều đang cố gắng hít thở để điều chỉnh trạng thái của mình lên đến mức cao độ!
“Chú Bắc Huyền, liệu chúng ta có thể thắng không ạ?”
Trần Sơn không chắc chắn lắm, bèn hỏi.
Adv
“Chú có thể ngăn cản Hoàng Phủ Hằng, còn mười ba tông sư võ đạo kia… phải dựa vào mấy đứa!”
Trần Bắc Huyền lắc đầu đáp.
Trần Sơn nghe vậy hết sức kinh ngạc.
Tất cả mọi người ở đây đều là võ giả Tiên Thiên Cảnh, Hậu Thiên Cảnh và Địa Cảnh, muốn cản được mười ba tông sư võ đạo thì chẳng khác nào nói chuyện viển vông cả.
Nghĩ tới đây, Trần Sơn dời mắt nhìn về phía Lâm Phong ở cách đó không xa nhưng lại trông thấy anh đang vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm với đám người Diệp Thiên Tâm!
Mẹ nó!
Bọn ông đang căng thẳng muốn chết!
Cậu ta là đầu sỏ của tai vạ này mà vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa á?
Trong lòng Trần Sơn tức gần chết.
Nhưng ông ấy cũng không nói gì, chỉ dời mắt sang chỗ khác, ôm chặt tư tưởng mắt không thấy tâm không phiền để giữ cho mình bình tĩnh!
Bởi vì ông ấy biết, dù có lại hỏi cũng sẽ chỉ nhận được một câu hời hợt của Lâm Phong:
“Mấy chú cứ thoải mái đi, con chẳng cần tới mấy chú đâu.”
…
Cách đó không xa.
Diệp Thiên Tâm đứng trước mặt Lâm Phong, đắc ý giới thiệu mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh bên cạnh mình.
“Cậu Lâm, đây đều là thành viên cốt cán của bang Khẩu Kỹ chúng tôi. Sao, cũng ổn mà đúng không?”
“Bang Khẩu Kỹ?”
Lâm Phong nhíu mày, không hiểu lão ta có ý gì.
“Đúng vậy! Cậu Lâm, cậu quên vụ cậu bùng nổ sức mạnh thần kỳ, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật chỉ bằng một bãi nước bọt ở nhà họ Tăng rồi sao?”
Diệp Thiên Tâm nhắc một câu.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm, hỏi:
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó giới võ đạo ở Vân Xuyên đã lan truyền biệt danh Khẩu Kỹ Vương này!”
“Sau khi bàn bạc với nhau, tôi và Tăng Tam Thủy quyết định nắm bắt cơ hội này để giương buồm ra khơi, thành lập bang Khẩu Kỹ, chiêu mộ nhân sĩ trên khắp cả nước! Hiện giờ bang Khẩu Kỹ chúng ta cũng được coi là một thế lực có tên tuổi đấy!”
“Đương nhiên rồi! Chức bang chủ bang Khẩu Kỹ chắc chắn là của cậu đấy cậu Lâm! Tôi và Tăng Tam Thủy cùng lắm chỉ là phó bang chủ thôi!”
Diệp Thiên Tâm cười nịnh nọt.
“Ha ha…”
Lâm Phong cười.
Không hiểu sao tự nhiên anh rất muốn tát Diệp Thiên Tâm một cái cho lão ta thành sương máu luôn!
Vào lúc này, Diệp Thiên Tâm nói với mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh xung quanh:
“Mọi người mau chào Khẩu Kỹ Vương đi chứ!”
Nghe vậy, mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh thầm kinh ngạc.
Vân Xuyên, nhà họ Trần.
Một nhóm võ giả nhà họ Trần đang cầm vũ khí nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau, tập trung lại một chỗ, bày thế trận chờ quân địch.
Trần Bắc Huyền ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn chính giữa đại sảnh, ông ấy đặt tay trái trên chân, tay phải cầm một thanh kiếm còn trong vỏ, đầu kiếm chạm đất, chuôi kiếm chĩa lên trời, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Theo như tin tức từ thủ đô, người của thương hội Bách Vân đã lên đường đi đến Vân Xuyên!
Với tốc độ một ngày đi mấy nghìn dặm của tông sư võ đạo, họ chỉ mất một tiếng là sẽ đến nơi!
Adv
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một trận ác chiến!
Do đó lúc này tất cả các thành viên nhà họ Trần đều đang cố gắng hít thở để điều chỉnh trạng thái của mình lên đến mức cao độ!
“Chú Bắc Huyền, liệu chúng ta có thể thắng không ạ?”
Trần Sơn không chắc chắn lắm, bèn hỏi.
Adv
“Chú có thể ngăn cản Hoàng Phủ Hằng, còn mười ba tông sư võ đạo kia… phải dựa vào mấy đứa!”
Trần Bắc Huyền lắc đầu đáp.
Trần Sơn nghe vậy hết sức kinh ngạc.
Tất cả mọi người ở đây đều là võ giả Tiên Thiên Cảnh, Hậu Thiên Cảnh và Địa Cảnh, muốn cản được mười ba tông sư võ đạo thì chẳng khác nào nói chuyện viển vông cả.
Nghĩ tới đây, Trần Sơn dời mắt nhìn về phía Lâm Phong ở cách đó không xa nhưng lại trông thấy anh đang vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm với đám người Diệp Thiên Tâm!
Mẹ nó!
Bọn ông đang căng thẳng muốn chết!
Cậu ta là đầu sỏ của tai vạ này mà vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa á?
Trong lòng Trần Sơn tức gần chết.
Nhưng ông ấy cũng không nói gì, chỉ dời mắt sang chỗ khác, ôm chặt tư tưởng mắt không thấy tâm không phiền để giữ cho mình bình tĩnh!
Bởi vì ông ấy biết, dù có lại hỏi cũng sẽ chỉ nhận được một câu hời hợt của Lâm Phong:
“Mấy chú cứ thoải mái đi, con chẳng cần tới mấy chú đâu.”
…
Cách đó không xa.
Diệp Thiên Tâm đứng trước mặt Lâm Phong, đắc ý giới thiệu mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh bên cạnh mình.
“Cậu Lâm, đây đều là thành viên cốt cán của bang Khẩu Kỹ chúng tôi. Sao, cũng ổn mà đúng không?”
“Bang Khẩu Kỹ?”
Lâm Phong nhíu mày, không hiểu lão ta có ý gì.
“Đúng vậy! Cậu Lâm, cậu quên vụ cậu bùng nổ sức mạnh thần kỳ, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật chỉ bằng một bãi nước bọt ở nhà họ Tăng rồi sao?”
Diệp Thiên Tâm nhắc một câu.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm, hỏi:
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó giới võ đạo ở Vân Xuyên đã lan truyền biệt danh Khẩu Kỹ Vương này!”
“Sau khi bàn bạc với nhau, tôi và Tăng Tam Thủy quyết định nắm bắt cơ hội này để giương buồm ra khơi, thành lập bang Khẩu Kỹ, chiêu mộ nhân sĩ trên khắp cả nước! Hiện giờ bang Khẩu Kỹ chúng ta cũng được coi là một thế lực có tên tuổi đấy!”
“Đương nhiên rồi! Chức bang chủ bang Khẩu Kỹ chắc chắn là của cậu đấy cậu Lâm! Tôi và Tăng Tam Thủy cùng lắm chỉ là phó bang chủ thôi!”
Diệp Thiên Tâm cười nịnh nọt.
“Ha ha…”
Lâm Phong cười.
Không hiểu sao tự nhiên anh rất muốn tát Diệp Thiên Tâm một cái cho lão ta thành sương máu luôn!
Vào lúc này, Diệp Thiên Tâm nói với mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh xung quanh:
“Mọi người mau chào Khẩu Kỹ Vương đi chứ!”
Nghe vậy, mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh thầm kinh ngạc.