“Được rồi! Em cứ yên tâm về nhà đi, bên phía cha mẹ em có dị nghị gì, hay có điều kiện gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lâm Phong cười nói.
“Hu hu… Lâm Phong!”
Trần Y Nặc nghe vậy, cảm thấy mũi mình cay cay, lập tức bật khóc.
Cô ấy nhào vào lòng Lâm Phong, ôm chặt lấy anh, nước mắt làm ướt cả mảng áo trước ngực Lâm Phong. Nhưng trong lòng lại có sự yên bình và hạnh phúc trước nay chưa từng có, cảm giác mười mấy năm qua mình chịu khổ cũng đáng!
Adv
Thực ra cô ấy là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần Lâm Phong tốt với cô ấy, cô ấy sẽ chẳng cần gì nữa cả…
Nhìn thấy vậy, Trần Thiên Hủ lặng lẽ ra khỏi phòng, còn biết ý đóng cửa lại.
“Lâm Phong, trước kia em cực kì ghét anh, em vẫn luôn nghĩ nếu em không gặp anh thì tốt biết bao! Em vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, vô lo vô nghĩ. Nhưng bây giờ… Em mới phát hiện gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em! Để cho em biết cái gì gọi là yêu, anh cũng cho em biết thì ra có người còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!”
Trần Y Nặc ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm Phong, nghẹn ngào nói.
Adv
Lâm Phong nhìn thế giới trong vòng tay, thầm cảm thấy cảm động.
Một cô gái không ngại cắt đứt với cả dòng họ, vì mình mà sinh con gái.
Mười năm qua, không có vinh hoa phú quý, chỉ ở hồng trần đợi mình trở về…
“Ba đời mới may mắn gặp được em, dù bi thương cũng là tình!”
Lâm Phong vuốt ve mái tóc Trần Y Nặc, nhẹ nhàng nói.
“Không, em không cho anh nói thế, sau này nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc, sẽ sinh được rất nhiều Lâm Phong nhỏ…” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.
Tay phải của Lâm Phong nhẹ nhàng vung lên, rèm cửa trong phòng đóng lại.
Căn phòng vốn đang lạnh lẽo đột nhiên tối tăm.
Ánh sáng màu hồng nhạt từ cái đèn trên tủ đầu giường tỏa ra, tăng thêm vẻ kiều diễm.
“Lâm Phong, anh… anh định làm gì?” Trần Y Nặc thấy vậy, lập tức cảm thấy lo lắng, đôi tay trắng như ngọc nắm chặt sofa, đỏ mặt không biết làm sao.
“Không phải em nói muốn sinh nhiều Lâm Phong nhỏ sao?” Lâm Phong mỉm cười.
“Em… em… không phải...”
Trần Y Nặc cúi đầu, rất thẹn thùng.
Tuy rằng hai người đã ở chung bảy năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ làm có hai lần mà thôi. Hai lần đó là Lâm Phong nói chỉ ôm cô ngủ nhưng lại đi thuê phòng…
Nhưng đúng lúc này Lâm Phong đột nhiên bế bổng cô ấy lên, đặt lên giường.
Cô ấy hô lên một tiếng.
Sau đó…
Lại sau đó…
Chỗ này tóm tắt cả một vạn chữ.
Cuối cùng cởi áo tháo thắt lưng mà không tiếc nuối, vì người mà tiều tụy.
Lúc ba giờ, cuộc chiến kết thúc.
Gương mặt Trần Y Nặc đỏ bừng kiều diễm, giống như con mèo con, nửa nằm trong lòng Lâm Phong, dùng ngón tay thon nhỏ vẽ vòng tròn lên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Em định khi nào về Vân Xuyên?”
Lâm Phong nhìn cô gái trong lòng, dịu dàng hỏi.
Mười năm được thả ra, khiến anh hơi sảng khoái, hạnh phúc mười phần.
“Hu hu… Lâm Phong!”
Trần Y Nặc nghe vậy, cảm thấy mũi mình cay cay, lập tức bật khóc.
Cô ấy nhào vào lòng Lâm Phong, ôm chặt lấy anh, nước mắt làm ướt cả mảng áo trước ngực Lâm Phong. Nhưng trong lòng lại có sự yên bình và hạnh phúc trước nay chưa từng có, cảm giác mười mấy năm qua mình chịu khổ cũng đáng!
Adv
Thực ra cô ấy là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần Lâm Phong tốt với cô ấy, cô ấy sẽ chẳng cần gì nữa cả…
Nhìn thấy vậy, Trần Thiên Hủ lặng lẽ ra khỏi phòng, còn biết ý đóng cửa lại.
“Lâm Phong, trước kia em cực kì ghét anh, em vẫn luôn nghĩ nếu em không gặp anh thì tốt biết bao! Em vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Trần, vô lo vô nghĩ. Nhưng bây giờ… Em mới phát hiện gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em! Để cho em biết cái gì gọi là yêu, anh cũng cho em biết thì ra có người còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!”
Trần Y Nặc ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm Phong, nghẹn ngào nói.
Adv
Lâm Phong nhìn thế giới trong vòng tay, thầm cảm thấy cảm động.
Một cô gái không ngại cắt đứt với cả dòng họ, vì mình mà sinh con gái.
Mười năm qua, không có vinh hoa phú quý, chỉ ở hồng trần đợi mình trở về…
“Ba đời mới may mắn gặp được em, dù bi thương cũng là tình!”
Lâm Phong vuốt ve mái tóc Trần Y Nặc, nhẹ nhàng nói.
“Không, em không cho anh nói thế, sau này nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc, sẽ sinh được rất nhiều Lâm Phong nhỏ…” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.
Tay phải của Lâm Phong nhẹ nhàng vung lên, rèm cửa trong phòng đóng lại.
Căn phòng vốn đang lạnh lẽo đột nhiên tối tăm.
Ánh sáng màu hồng nhạt từ cái đèn trên tủ đầu giường tỏa ra, tăng thêm vẻ kiều diễm.
“Lâm Phong, anh… anh định làm gì?” Trần Y Nặc thấy vậy, lập tức cảm thấy lo lắng, đôi tay trắng như ngọc nắm chặt sofa, đỏ mặt không biết làm sao.
“Không phải em nói muốn sinh nhiều Lâm Phong nhỏ sao?” Lâm Phong mỉm cười.
“Em… em… không phải...”
Trần Y Nặc cúi đầu, rất thẹn thùng.
Tuy rằng hai người đã ở chung bảy năm, nhưng trên thực tế cũng chỉ làm có hai lần mà thôi. Hai lần đó là Lâm Phong nói chỉ ôm cô ngủ nhưng lại đi thuê phòng…
Nhưng đúng lúc này Lâm Phong đột nhiên bế bổng cô ấy lên, đặt lên giường.
Cô ấy hô lên một tiếng.
Sau đó…
Lại sau đó…
Chỗ này tóm tắt cả một vạn chữ.
Cuối cùng cởi áo tháo thắt lưng mà không tiếc nuối, vì người mà tiều tụy.
Lúc ba giờ, cuộc chiến kết thúc.
Gương mặt Trần Y Nặc đỏ bừng kiều diễm, giống như con mèo con, nửa nằm trong lòng Lâm Phong, dùng ngón tay thon nhỏ vẽ vòng tròn lên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Em định khi nào về Vân Xuyên?”
Lâm Phong nhìn cô gái trong lòng, dịu dàng hỏi.
Mười năm được thả ra, khiến anh hơi sảng khoái, hạnh phúc mười phần.