Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong vỗ vai anh ta, nói:

“Không cần sợ, anh rể chống lưng cho cậu, nói đi.”

Trần Thiên Hành nghe anh rể nói xong, lập tức trở nên kích động.

Anh ta cảm thấy hình như anh rể đang ám chỉ cái gì…

Nhưng nghĩ lại thì lại tự cho rằng mình thật xấu xa!

Anh rể không phải người như thế! Ở đây còn có rất nhiều người, ba của mình, anh trai, chị em gái đều ở đây…

Adv

Cho nên chắc anh rể chỉ bảo mình lên nói mấy câu thôi.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Hành hít sâu một hơi, sau đó cất bước đi về phía Lý Thanh Sương.

Lý Thanh Sương thấy Trần Thiên Hành đi tới, vẻ mặt lo lắng, lớn tiếng nói:

Adv

“Anh… anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết tốt nhất là đừng làm loạn, một tiền bối của Thục Sơn kiếm phái sắp tới rồi!”

“Nhóc con, đừng rước họa thêm cho gia tộc của mình nữa!” Khổng Trần ở bên cạnh cũng uy hiếp.

“Bốp!” Lâm Phong tát Khổng Trần bay ra ngoài, lạnh lùng nói:

“Dám nói lời vô ích nữa, chết!”

Khổng Trần lau máu bên môi, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy sợ hãi, không dám nói tiếp nữa!

Nhìn thấy vậy, gương mặt Lý Thanh Sương cũng tái nhợt!

Cô ta tự xưng là thiên tài, kiêu căng ngạo mạn, hiếm khi để thế hệ cùng tuổi mình vào mắt.

Nhưng bây giờ Lâm Phong xuất hiện, hung hăng giẫm nát cô ta dưới chân, chà đạp tới mức thương tích đầy mình.

Người này thật sự quá đáng sợ!

Không chỉ đùa bỡn cô ta mà coi như Khổng Trần sư thúc cũng chỉ là con kiến hôi!

“Lý Thanh Sương!”

Lúc này, Trần Thiên Hành đột nhiên gọi tên cô ta.

Lý Thanh Sương lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hành, không trả lời. Nếu như không có Lâm Phong thì Trần Thiên Hành là cái thá gì?

Lau giày cho cô ta còn không xứng!

“Thực ra cô có làm thế nào tôi cũng không quan tâm, người nhà tôi cũng không nói gì. Nhưng đáng lẽ cô không nên sỉ nhục nhà họ Trần! Sau lưng cô có Thục Sơn làm chỗ dựa, nhưng nhà tôi cũng không dễ nắn như thế!”

Trần Thiên Hành nói xong, tát một cái lên mặt Lý Thanh Sương, lạnh lùng nói:

“Một cái tát này là vì ban nãy cô sỉ nhục nhà tôi! Bắt đầu từ hôm nay, cô và nhà họ Trần tôi không còn quan hệ gì nữa, Trần Thiên Hành tôi cũng sẽ không cưới cô!”

“Anh…”

Lý Thanh Sương ôm má, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Trần Thiên Hành, phẫn nộ cực kì!

Bị Lâm Phong đánh trả thì thôi, dù sao Lâm Phong cũng mạnh hơn cô ta nhiều!

Nhưng bị Trần Thiên Hành đánh là sao?

Một con kiến Huyền Cảnh mà thôi, cô ta giơ tay lên đập cũng chết, mà dám đánh cô ta?

“Cô đừng dùng ánh mắt này để nhìn tôi, anh rể tôi đang nhìn cô đấy! Anh ấy thích nhất là đập người khác thành thịt vụn, đến lúc đó cô đừng trách tôi!”

Trần Thiên Hành cười lạnh nói.

Lý Thanh Sương nghe xong, không thể làm gì khác hơn là kìm chế lửa giận trong lòng, đôi tay nhỏ xinh nắm thật chặt, móng tay găm vào da thịt cũng không biết!

Lúc này Lâm Phong đột nhiên nói:

“Thiên Hành, là một người đàn ông, cũng không thể mềm mỏng như thế được, để anh rể biểu diễn cho em xem thử nhé?”

“Anh rể, bọn họ ban nãy không biết giữ mồm lắm mà thôi, đánh thế là được rồi…” Trần Thiên Hành vội vàng trả lời.

Lúc này, một tiếng kiếm ngâm từ phía chân trời truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK