Vạn Kha sợ hãi nói.
Phương Bất Phàm trong lòng có chút bất an.
Hiện tại tình hình đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
"Mày nói thử coi, nó có thể giết chết Phùng Mục Trần không?"
"Chắc… chắc là có thể ha?"
Vạn Kha cũng không dám chắc!
Adv
"Không được! Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta phải rời khỏi đây trước đã..."
Phương Bất Phàm cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị rời khỏi hiện trường!
Gã ta thật sự sợ rồi!
Ngay cả lúc trước bị đuổi khỏi phái Thục Sơn, suýt bị sư phụ Vô Cực Kiếm Thánh giết chết, gã ta cũng chưa từng sợ hãi như vậy...
Adv
Vạn Kha do dự một lát, cũng đi theo sát phía sau!
Dù sao thì việc cần làm cũng đã làm!
Nếu cuối cùng Phi cương không phải là đối thủ của Phùng Mục Trần, bọn họ ở lại đây cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi!
Mà ngay lúc này.
Lâm Phong từ bên ngoài nhanh chóng đi vào, đụng mặt hai người!
“Con mẹ nó là mày!"
Đồng tử Vạn Kha co lại.
Phương Bất Phàm càng thêm lạnh cả người, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nói nên lời!
"Sao thế? Thấy tao thì kinh ngạc dữ vậy sao?"
Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt hai người, quả thực còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!
Đúng lúc nguy cấp.
Vạn Kha gấp gáp nghĩ ra cách, vội vàng nói:
"Lâm thiếu, lục sư huynh của cậu bị tà vật tấn công, hai chúng tôi đang chuẩn bị đi tìm người giúp đỡ! May mà cậu tới! Cậu mau đi phụ sư huynh đi, chúng tôi tiếp tục tìm ai đó tới cứu viện!”
Nói xong!
Vạn Kha đưa cho Phương Bất Phàm một ánh mắt, hai người bèn tính toán đi vòng qua Lâm Phong rời khỏi đây...
"Rắc!"
Lâm Phong đột nhiên đưa tay bóp nát cổ Vạn Kha.
Thấy cảnh này.
Phương Bất Phàm chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, suýt nữa ngã nhào xuống đất!
Nếu nói đối với Phùng Mục Trần.
Gã ta còn có ý định chống cự, nghĩ rằng liều mạng, có lẽ còn có thể chạy thoát...
Vậy thì trước mặt Lâm Phong.
Gã ta hoàn toàn không nảy sinh một chút ý định phản kháng nào!
Người đàn ông này quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần nhìn hắn chút thôi, gã ta đã mềm nhũn cả người, tay chân mất hết sức lực...
"Lâm... Lâm thiếu! Tôi cái gì cũng không biết, tôi thật sự cái gì cũng không biết! Đều là Vạn Kha dẫn tôi đến đây..."
Phương Bất Phàm sắc mặt trắng bệch, khổ sở cầu xin.
"Nghe lời, đứng yên ở đây, dám động đậy một cái tao sẽ giết mày! Đừng có ôm tâm lý may mắn với tao!”
Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ vai Phương Bất Phàm.
Kết quả là Phương Bất Phàm trực tiếp chân tay mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Dù gì cũng là Võ Thánh sao lại sợ chết như vậy?"
Phương Bất Phàm trong lòng có chút bất an.
Hiện tại tình hình đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
"Mày nói thử coi, nó có thể giết chết Phùng Mục Trần không?"
"Chắc… chắc là có thể ha?"
Vạn Kha cũng không dám chắc!
Adv
"Không được! Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta phải rời khỏi đây trước đã..."
Phương Bất Phàm cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị rời khỏi hiện trường!
Gã ta thật sự sợ rồi!
Ngay cả lúc trước bị đuổi khỏi phái Thục Sơn, suýt bị sư phụ Vô Cực Kiếm Thánh giết chết, gã ta cũng chưa từng sợ hãi như vậy...
Adv
Vạn Kha do dự một lát, cũng đi theo sát phía sau!
Dù sao thì việc cần làm cũng đã làm!
Nếu cuối cùng Phi cương không phải là đối thủ của Phùng Mục Trần, bọn họ ở lại đây cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi!
Mà ngay lúc này.
Lâm Phong từ bên ngoài nhanh chóng đi vào, đụng mặt hai người!
“Con mẹ nó là mày!"
Đồng tử Vạn Kha co lại.
Phương Bất Phàm càng thêm lạnh cả người, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nói nên lời!
"Sao thế? Thấy tao thì kinh ngạc dữ vậy sao?"
Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt hai người, quả thực còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!
Đúng lúc nguy cấp.
Vạn Kha gấp gáp nghĩ ra cách, vội vàng nói:
"Lâm thiếu, lục sư huynh của cậu bị tà vật tấn công, hai chúng tôi đang chuẩn bị đi tìm người giúp đỡ! May mà cậu tới! Cậu mau đi phụ sư huynh đi, chúng tôi tiếp tục tìm ai đó tới cứu viện!”
Nói xong!
Vạn Kha đưa cho Phương Bất Phàm một ánh mắt, hai người bèn tính toán đi vòng qua Lâm Phong rời khỏi đây...
"Rắc!"
Lâm Phong đột nhiên đưa tay bóp nát cổ Vạn Kha.
Thấy cảnh này.
Phương Bất Phàm chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, suýt nữa ngã nhào xuống đất!
Nếu nói đối với Phùng Mục Trần.
Gã ta còn có ý định chống cự, nghĩ rằng liều mạng, có lẽ còn có thể chạy thoát...
Vậy thì trước mặt Lâm Phong.
Gã ta hoàn toàn không nảy sinh một chút ý định phản kháng nào!
Người đàn ông này quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần nhìn hắn chút thôi, gã ta đã mềm nhũn cả người, tay chân mất hết sức lực...
"Lâm... Lâm thiếu! Tôi cái gì cũng không biết, tôi thật sự cái gì cũng không biết! Đều là Vạn Kha dẫn tôi đến đây..."
Phương Bất Phàm sắc mặt trắng bệch, khổ sở cầu xin.
"Nghe lời, đứng yên ở đây, dám động đậy một cái tao sẽ giết mày! Đừng có ôm tâm lý may mắn với tao!”
Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ vai Phương Bất Phàm.
Kết quả là Phương Bất Phàm trực tiếp chân tay mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Dù gì cũng là Võ Thánh sao lại sợ chết như vậy?"