Toàn bộ khu vực bị phá dỡ đều tối đen như mực, chỉ còn lại ánh đèn lấp lánh lóe ra từ trong căn nhà trệt nhỏ.
Xuyên qua ô cửa sổ, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng đang bận rộn vào. lúc này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sát khí trên người Lâm Phong lập tức biến mất gần như hết sạch, trong mắt không khỏi ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp.
Anh bước nhanh chân hơn, đẩy cửa ra bước vào trong, nhìn thấy em gái và Lý Tiểu Khả người đầy bụi cát đang làm cơm tối.
"AI Sao anh lại về nhanh thết Đừng nhìn, đừng nhìn!"
Lý Tiểu Khả thấy Lâm Phong về thì vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng dùng thân thể mình che chắn bát đồ ăn đen nhèm kia lại.
Lâm Vân Dao thì ngược lại, cô ấy vẫn tự nhiên phóng khoáng.
Cô ấy bưng một nồi cá diếc kho thịt được trang trí bằng hành lá xắt nhỏ, màu sắc tươi rói nóng hổi, nhìn qua đã thấy ngon miệng.
"Có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Lâm Phong cười hỏi.
"Tránh ra tránh ra đi, giúp gì chứ! Chú đừng đứng đây gây vương víu là được!” Lý Tiểu Khả vô cùng chột dạ đẩy Lâm Phong ra ngoài.
"Giúp tôi bưng cá ra ngoài đi, xào thêm một đĩa rau nữa là có thể ăn cơm rồi." Lâm Vân Dao đưa cá kho trong tay mình cho Lâm Phong.
Lâm Phong nhận lấy cá kho, rồi lại cố ý liếc nhìn đồ ăn sau lưng Lý Tiểu Khả, hỏi:
"Có cần bưng luôn món chè mè đen kia của cô ra cùng luôn không?”
"Đó là sườn kho đấy có được không, chè mè đen gì chứ! Tôi còn phải hâm nóng lại, anh bưng cá ra trước đi."
Lý Tiểu Khả tức giận đáp lại. Lâm Phong nhíu mày nhưng cũng không nói gì, rồi bưng cá rời khỏi nhà bếp. Rất nhanh, cơm tối đã chuẩn bị xong.
Ba món ăn một món canh, theo thứ tự là cá kho thịt, thịt kho xương sườn đen, rau cải xào và canh rong biển trứng.
Đây đều là những món ăn kèm phổ thông được nấu ở nhà, nhưng đã mười năm rồi Lâm Phong chưa từng được ăn qua.
"Lý Tiểu Khả, có phải cô bí mật bỏ thêm nước tương vào trong món xương sườn đen này không?”
Lâm Phong gắp một miếng sườn đen rồi trêu chọc nói. "Phut!"
Lâm Vân Dao không nhịn được cười thành tiếng, sau đó dường như cảm thấy mình như thế này không tốt, áy náy liếc nhìn Lý Tiểu Khả.
Mặt Lý Tiểu Khá đỏ lên, sau đó vô cùng tức giận nói.
"Ăn một bữa cơm thôi sao chú nói nhiều vậy chứ! Đừng thấy xương sườn kho. này của tôi khó coi mà chê, ăn rất ngon đấy nhé!"
"Thế hả?”
Lâm Phong bỏ xương sườn vào miệng, cẩn thận nhai một hồi rồi sâu sắc gật đầu.
"Đúng là ăn rất ngon!"
"Thật hả?"
Lý Tiểu Khả theo bản năng hỏi. "Ừ, mùi vị không tệ."
Lâm Phong khẳng định nói.
Cô ấy cảm thấy Lâm Phong cố ý nói như vậy, sau đó lừa mình ăn thử một miếng để chơi khăm mình.
Tuy ngoài miệng cô ấy nói xương sườn rất ngon, nhưng trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ chắc chắn là xương sườn này rất dở!
"Thực sự rất ngon đó, tôi không lừa cô." Lâm Phong lại gắp thêm mấy miếng nữa bỏ vào miệng ăn.
Thấy một màn này, Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng gắp một miếng sườn lên ăn thử.
Nhưng vừa ăn được một miếng đã không nhịn được mà nhổ ra.
"Phi phi phi, chú lừa người! Khó ăn chết đi được!"
Vẻ mặt Lý Tiểu Khả tràn đầy tức giận, cho rằng Lâm Phong đã lừ mình.
Lâm Vân Dao cũng không nhịn được mà trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ oán giận.
"Ủa thế hả? Tôi cảm thất ăn rất ngon mà, ngon hơn mấy thứ trước kia tôi từng ăn nhiều."
Lâm Phong cười cười. "Trước kia chú ăn gì?" Lý Tiểu Khả tò mò hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Chỉ cần là đồ có thể ăn được thì tôi đều ăn."
Lâm Vân Dao nghe vậy thì trong lòng khẽ run lên, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng cô ấy lại không nói gì thêm mà chỉ cúi đầu ăn cơm trong bát.
Dường như Lý Tiểu Khả cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng nên cũng không nói chuyện nữa.
Khoảng tám giờ tối, Lý Tiểu Khả cười nói tạm biệt hai anh em, sau đó lái chiếc xe con màu hồng phấn của mình rời đi.
Trong căn nhà trệt cũ nát chỉ còn lại anh em hai người.
Lâm Phong chủ động cầm bát đũa vào trong bếp rửa, kết quả phát hiện em gái vẫn đang nhìn chằm chằm mình.
Anh nghĩ tới cảnh tượng tối qua, liền cười nói: "Yên tâm đi, chờ anh rửa bát đũa xong thì sẽ ra ngoài."
"Đây cũng là nhà của anh, anh không cần phải ra ngoài." Lâm Vân Dao nói một cầu rồi quay trở về phòng của mình.
Lâm Phong ngẩn người, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau khi rửa bát đũa xong, Lâm Phong quay về căn phòng của mình trước kia, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong lòng anh chợt có môt loại cảm giác khó hiểu.
Từ tiểu học cho đến cấp 3, anh đều đã trải qua thanh xuân của mình ở trong chính căn phòng này.
Khi đó cho dù là anh ngồi học muộn đến mức nào đi nữa thì mẹ vẫn luôn ở bên cạnh.
Sau đó bưng một tô mì nóng hổi đến, dặn dò anh ăn xong hãy nghĩ ngơi sớm.
"Mười năm sống chết vô biên, không nghĩ tới sẽ không quên. Một mình ta trong nấm mồ nghìn dặm, không có chỗ nào để nói đến thê lương..."
Lâm Phong thở dài một hơi.
Trong lòng anh rất khó chịu, nhưng cũng biết rằng đời luôn có những chuyện không như ý, dù sao cũng đều phải vượt qua.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Vân Dao mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn đi vào.
Bộ đồ ngủ này trông khá mới lạ và đáng yêu, nhưng cũng là của Lý Tiểu Khả đưa cho cô ấy.
"Lâm Phong, tôi cảm thấy giữa chúng ta có chuyện cần phải nói rõ ràng một chút."
Lâm Vân Dao nói.
"Em muốn biết cái gì?"
Lâm Phong hỏi.
"Mười năm trước, anh nói anh đi tìm bạn gái, sau đó là một đi không trở lại! Mười năm này rốt cuộc anh đã làm cái gì? Có phải vẫn luôn ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia không?”
Lâm Vân Dao hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói anh tu tiên, em có tin không?”
Lâm vân Dao nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Sau đó trên mặt cô ấy tràn ngập vẻ thất vọng, nói:
"Lâm Phong, đến tận bây giờ mà anh vẫn còn giấu giếm tôi? Còn muốn gạt tôi nữa sao? Mệt cho tôi còn tưởng rằng anh có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó!"
Xuyên qua ô cửa sổ, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng đang bận rộn vào. lúc này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sát khí trên người Lâm Phong lập tức biến mất gần như hết sạch, trong mắt không khỏi ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp.
Anh bước nhanh chân hơn, đẩy cửa ra bước vào trong, nhìn thấy em gái và Lý Tiểu Khả người đầy bụi cát đang làm cơm tối.
"AI Sao anh lại về nhanh thết Đừng nhìn, đừng nhìn!"
Lý Tiểu Khả thấy Lâm Phong về thì vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng dùng thân thể mình che chắn bát đồ ăn đen nhèm kia lại.
Lâm Vân Dao thì ngược lại, cô ấy vẫn tự nhiên phóng khoáng.
Cô ấy bưng một nồi cá diếc kho thịt được trang trí bằng hành lá xắt nhỏ, màu sắc tươi rói nóng hổi, nhìn qua đã thấy ngon miệng.
"Có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Lâm Phong cười hỏi.
"Tránh ra tránh ra đi, giúp gì chứ! Chú đừng đứng đây gây vương víu là được!” Lý Tiểu Khả vô cùng chột dạ đẩy Lâm Phong ra ngoài.
"Giúp tôi bưng cá ra ngoài đi, xào thêm một đĩa rau nữa là có thể ăn cơm rồi." Lâm Vân Dao đưa cá kho trong tay mình cho Lâm Phong.
Lâm Phong nhận lấy cá kho, rồi lại cố ý liếc nhìn đồ ăn sau lưng Lý Tiểu Khả, hỏi:
"Có cần bưng luôn món chè mè đen kia của cô ra cùng luôn không?”
"Đó là sườn kho đấy có được không, chè mè đen gì chứ! Tôi còn phải hâm nóng lại, anh bưng cá ra trước đi."
Lý Tiểu Khả tức giận đáp lại. Lâm Phong nhíu mày nhưng cũng không nói gì, rồi bưng cá rời khỏi nhà bếp. Rất nhanh, cơm tối đã chuẩn bị xong.
Ba món ăn một món canh, theo thứ tự là cá kho thịt, thịt kho xương sườn đen, rau cải xào và canh rong biển trứng.
Đây đều là những món ăn kèm phổ thông được nấu ở nhà, nhưng đã mười năm rồi Lâm Phong chưa từng được ăn qua.
"Lý Tiểu Khả, có phải cô bí mật bỏ thêm nước tương vào trong món xương sườn đen này không?”
Lâm Phong gắp một miếng sườn đen rồi trêu chọc nói. "Phut!"
Lâm Vân Dao không nhịn được cười thành tiếng, sau đó dường như cảm thấy mình như thế này không tốt, áy náy liếc nhìn Lý Tiểu Khả.
Mặt Lý Tiểu Khá đỏ lên, sau đó vô cùng tức giận nói.
"Ăn một bữa cơm thôi sao chú nói nhiều vậy chứ! Đừng thấy xương sườn kho. này của tôi khó coi mà chê, ăn rất ngon đấy nhé!"
"Thế hả?”
Lâm Phong bỏ xương sườn vào miệng, cẩn thận nhai một hồi rồi sâu sắc gật đầu.
"Đúng là ăn rất ngon!"
"Thật hả?"
Lý Tiểu Khả theo bản năng hỏi. "Ừ, mùi vị không tệ."
Lâm Phong khẳng định nói.
Cô ấy cảm thấy Lâm Phong cố ý nói như vậy, sau đó lừa mình ăn thử một miếng để chơi khăm mình.
Tuy ngoài miệng cô ấy nói xương sườn rất ngon, nhưng trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ chắc chắn là xương sườn này rất dở!
"Thực sự rất ngon đó, tôi không lừa cô." Lâm Phong lại gắp thêm mấy miếng nữa bỏ vào miệng ăn.
Thấy một màn này, Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng gắp một miếng sườn lên ăn thử.
Nhưng vừa ăn được một miếng đã không nhịn được mà nhổ ra.
"Phi phi phi, chú lừa người! Khó ăn chết đi được!"
Vẻ mặt Lý Tiểu Khả tràn đầy tức giận, cho rằng Lâm Phong đã lừ mình.
Lâm Vân Dao cũng không nhịn được mà trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ oán giận.
"Ủa thế hả? Tôi cảm thất ăn rất ngon mà, ngon hơn mấy thứ trước kia tôi từng ăn nhiều."
Lâm Phong cười cười. "Trước kia chú ăn gì?" Lý Tiểu Khả tò mò hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Chỉ cần là đồ có thể ăn được thì tôi đều ăn."
Lâm Vân Dao nghe vậy thì trong lòng khẽ run lên, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng cô ấy lại không nói gì thêm mà chỉ cúi đầu ăn cơm trong bát.
Dường như Lý Tiểu Khả cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng nên cũng không nói chuyện nữa.
Khoảng tám giờ tối, Lý Tiểu Khả cười nói tạm biệt hai anh em, sau đó lái chiếc xe con màu hồng phấn của mình rời đi.
Trong căn nhà trệt cũ nát chỉ còn lại anh em hai người.
Lâm Phong chủ động cầm bát đũa vào trong bếp rửa, kết quả phát hiện em gái vẫn đang nhìn chằm chằm mình.
Anh nghĩ tới cảnh tượng tối qua, liền cười nói: "Yên tâm đi, chờ anh rửa bát đũa xong thì sẽ ra ngoài."
"Đây cũng là nhà của anh, anh không cần phải ra ngoài." Lâm Vân Dao nói một cầu rồi quay trở về phòng của mình.
Lâm Phong ngẩn người, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau khi rửa bát đũa xong, Lâm Phong quay về căn phòng của mình trước kia, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong lòng anh chợt có môt loại cảm giác khó hiểu.
Từ tiểu học cho đến cấp 3, anh đều đã trải qua thanh xuân của mình ở trong chính căn phòng này.
Khi đó cho dù là anh ngồi học muộn đến mức nào đi nữa thì mẹ vẫn luôn ở bên cạnh.
Sau đó bưng một tô mì nóng hổi đến, dặn dò anh ăn xong hãy nghĩ ngơi sớm.
"Mười năm sống chết vô biên, không nghĩ tới sẽ không quên. Một mình ta trong nấm mồ nghìn dặm, không có chỗ nào để nói đến thê lương..."
Lâm Phong thở dài một hơi.
Trong lòng anh rất khó chịu, nhưng cũng biết rằng đời luôn có những chuyện không như ý, dù sao cũng đều phải vượt qua.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Vân Dao mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn đi vào.
Bộ đồ ngủ này trông khá mới lạ và đáng yêu, nhưng cũng là của Lý Tiểu Khả đưa cho cô ấy.
"Lâm Phong, tôi cảm thấy giữa chúng ta có chuyện cần phải nói rõ ràng một chút."
Lâm Vân Dao nói.
"Em muốn biết cái gì?"
Lâm Phong hỏi.
"Mười năm trước, anh nói anh đi tìm bạn gái, sau đó là một đi không trở lại! Mười năm này rốt cuộc anh đã làm cái gì? Có phải vẫn luôn ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia không?”
Lâm Vân Dao hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói anh tu tiên, em có tin không?”
Lâm vân Dao nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Sau đó trên mặt cô ấy tràn ngập vẻ thất vọng, nói:
"Lâm Phong, đến tận bây giờ mà anh vẫn còn giấu giếm tôi? Còn muốn gạt tôi nữa sao? Mệt cho tôi còn tưởng rằng anh có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó!"