Nhưng Lâm Phong giết Nguyễn Hồng Nhan thì khác!
Nguyễn Hồng Nhan là một trong chín tình nhân của lão ta, am hiểu nhiều kĩ năng khiến lão ta rất hài lòng!
Thực ra giờ lão ta không cần tới Vân Xuyên. Nhưng Nguyễn Hồng Nhan tới tìm lão ta, đồng thời dùng cả đêm để thuyết phục, còn nói đến Vân Xuyên phải đi chơi thật vui…
Nhưng bây giờ Nguyễn Hồng Nhan đã chết còn chơi cái gì?
Lâm Phong nhìn Tề Thiên Tứ, đang định nói gì đó thì có một giọng nói vang lên bên tai hắn:
Adv
“Lâm Phong ơi Lâm Phong, thực lực của cậu rất mạnh, tính cách cũng kiêu ngạo, lời đồn đúng là không sai!”
Người nói chuyện là một người trung niên trên mặt có sẹo.
Tên người đó là Tôn Chí.
Đôi mắt sáng rực, khí thế cường đại như núi, cũng là một cường giả Võ Hồn Cảnh trung kỳ!
Hai Võ Hồn Cảnh xuất hiện, không khí trong sân bị đè nén hơn nhiều!
Adv
Trước kia cùng lắm đánh chơi chơi thôi, nhưng giờ thì khác!
Hai Võ Hồn Cảnh trung kỳ liên minh chống lại Lâm Phong, hùng hổ, rõ ràng đại chiến sẽ rất căng thẳng.
Lúc này, Lâm Phong cũng mỉm cười, chậm rãi nói:
“Hai võ giả Võ Hồn Cảnh duy nhất của liên minh Nam Lĩnh tới đây không phải vì để đối phó với tôi đấy chứ?”
“Đúng vậy, chúng tôi vì cậu mà đến.”
Tôn Chí bình tĩnh nói.
“Hả? Lẽ nào tôi đắc tội với các người?” Lâm Phong hứng thú hỏi.
Anh chưa từng tới Nam Lĩnh, cũng là hôm nay mới biết đến liên minh Nam Lĩnh, cho nên không có xung đột gì với đối phương mới đúng!
“Người cậu đắc tội không phải tôi, mà là Thiếu chủ nhà tôi.”
Trong mắt Tôn Chí thoáng qua chút lạnh lẽo.
Lâm Phong lại càng khó hiểu hơn.
Phàm là người từng va chạm với anh, ngoại trừ Hạ Vân Đỉnh ở tận thủ đô ra thì trên cơ bản đều đã chết mới đúng.
“Thiếu chủ nhà ông là ai?”
“Là tôi.”
Một bóng dáng cao ráo bước vào.
Mọi người đều đưa mắt nhìn, phát hiện người vừa nói chuyện là một thanh niên mặc đồ trắng, bề ngoài bình thường nhưng lại có vẻ ngạo nghễ, nhìn qua không phú cũng quý!
Lâm Phong nhìn thanh niên áo trắng, thấy hơi quen mắt.
Nghĩ mãi anh mới nhớ ra thân phận của người đó, chính là một thành viên của đội thủ vệ anh gặp ở hải đảo ngoài vịnh bắc bộ.
Người này hình như là Tôn Bình, phụ tá của Trương Lỵ!
Còn Trương Lỵ, đã lâu anh không thấy ở Dược Vương cốc, cô ta là em gái của người được chọn, Trương Lương.
“Lâm Phong, không ngờ người tới gây phiền phức cho cậu là tôi đúng không?”
Tôn Bình tiến lên, vẻ mặt châm chọc nói.
Lâm Phong gật đầu, đáp:
“Đúng là không ngờ.”
“Nếu tính ra, tôi phải là ân nhân cứu mạng của anh mới đúng! Nếu đêm đó không có tôi, mấy người các anh đã chết trong tay đám người cải tạo rồi! Sao anh lại muốn đối phó với tôi?”
Tôn Bình nghe xong, không biết nghĩ tới cái gì, nháy mắt trở nên âm u.
Từ đêm hôm đó, Trương Lỵ không để ý đến anh ta nữa!
Trương Lỵ là người nhà họ Trương ở thủ đô, là mấu chốt để nhà họ Tôn đặt chân vào và nắm trùm cả thủ đô!
Ba anh ta nói, anh ta nhất định phải theo đuổi được Trương Lỵ!
Anh ta cũng không phụ lòng ba mình, bám theo Trương Lỵ mười năm!
Nguyễn Hồng Nhan là một trong chín tình nhân của lão ta, am hiểu nhiều kĩ năng khiến lão ta rất hài lòng!
Thực ra giờ lão ta không cần tới Vân Xuyên. Nhưng Nguyễn Hồng Nhan tới tìm lão ta, đồng thời dùng cả đêm để thuyết phục, còn nói đến Vân Xuyên phải đi chơi thật vui…
Nhưng bây giờ Nguyễn Hồng Nhan đã chết còn chơi cái gì?
Lâm Phong nhìn Tề Thiên Tứ, đang định nói gì đó thì có một giọng nói vang lên bên tai hắn:
Adv
“Lâm Phong ơi Lâm Phong, thực lực của cậu rất mạnh, tính cách cũng kiêu ngạo, lời đồn đúng là không sai!”
Người nói chuyện là một người trung niên trên mặt có sẹo.
Tên người đó là Tôn Chí.
Đôi mắt sáng rực, khí thế cường đại như núi, cũng là một cường giả Võ Hồn Cảnh trung kỳ!
Hai Võ Hồn Cảnh xuất hiện, không khí trong sân bị đè nén hơn nhiều!
Adv
Trước kia cùng lắm đánh chơi chơi thôi, nhưng giờ thì khác!
Hai Võ Hồn Cảnh trung kỳ liên minh chống lại Lâm Phong, hùng hổ, rõ ràng đại chiến sẽ rất căng thẳng.
Lúc này, Lâm Phong cũng mỉm cười, chậm rãi nói:
“Hai võ giả Võ Hồn Cảnh duy nhất của liên minh Nam Lĩnh tới đây không phải vì để đối phó với tôi đấy chứ?”
“Đúng vậy, chúng tôi vì cậu mà đến.”
Tôn Chí bình tĩnh nói.
“Hả? Lẽ nào tôi đắc tội với các người?” Lâm Phong hứng thú hỏi.
Anh chưa từng tới Nam Lĩnh, cũng là hôm nay mới biết đến liên minh Nam Lĩnh, cho nên không có xung đột gì với đối phương mới đúng!
“Người cậu đắc tội không phải tôi, mà là Thiếu chủ nhà tôi.”
Trong mắt Tôn Chí thoáng qua chút lạnh lẽo.
Lâm Phong lại càng khó hiểu hơn.
Phàm là người từng va chạm với anh, ngoại trừ Hạ Vân Đỉnh ở tận thủ đô ra thì trên cơ bản đều đã chết mới đúng.
“Thiếu chủ nhà ông là ai?”
“Là tôi.”
Một bóng dáng cao ráo bước vào.
Mọi người đều đưa mắt nhìn, phát hiện người vừa nói chuyện là một thanh niên mặc đồ trắng, bề ngoài bình thường nhưng lại có vẻ ngạo nghễ, nhìn qua không phú cũng quý!
Lâm Phong nhìn thanh niên áo trắng, thấy hơi quen mắt.
Nghĩ mãi anh mới nhớ ra thân phận của người đó, chính là một thành viên của đội thủ vệ anh gặp ở hải đảo ngoài vịnh bắc bộ.
Người này hình như là Tôn Bình, phụ tá của Trương Lỵ!
Còn Trương Lỵ, đã lâu anh không thấy ở Dược Vương cốc, cô ta là em gái của người được chọn, Trương Lương.
“Lâm Phong, không ngờ người tới gây phiền phức cho cậu là tôi đúng không?”
Tôn Bình tiến lên, vẻ mặt châm chọc nói.
Lâm Phong gật đầu, đáp:
“Đúng là không ngờ.”
“Nếu tính ra, tôi phải là ân nhân cứu mạng của anh mới đúng! Nếu đêm đó không có tôi, mấy người các anh đã chết trong tay đám người cải tạo rồi! Sao anh lại muốn đối phó với tôi?”
Tôn Bình nghe xong, không biết nghĩ tới cái gì, nháy mắt trở nên âm u.
Từ đêm hôm đó, Trương Lỵ không để ý đến anh ta nữa!
Trương Lỵ là người nhà họ Trương ở thủ đô, là mấu chốt để nhà họ Tôn đặt chân vào và nắm trùm cả thủ đô!
Ba anh ta nói, anh ta nhất định phải theo đuổi được Trương Lỵ!
Anh ta cũng không phụ lòng ba mình, bám theo Trương Lỵ mười năm!