Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết trời tháng 9, cũng là lúc các loại côn trùng, chim thú huyên náo trong rừng, sao lại có thể yên lặng như vậy được?

Rất nhanh, Lâm Phong đã phát hiện ra nguyên nhân!

Ngoại trừ những cây cổ thụ cùng với một nhóm võ giả đột nhiên viếng thăm ra, thì ngọn núi này lại không có một vật sống nào cả!

“Là do ẩn giấu một trận pháp? Hay là gần đây có một sinh vật đáng sợ nào đó? Khiến cho côn trùng, chim chóc, thú vật không dám tới gần?”

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ.

Adv

Nhưng anh vẫn tới được chỗ này, không hề cảm nhận được khí tức của trận pháp, cũng không cảm nhận được khí tức của sinh vật nào khác cả, điều này rõ ràng quá kỳ lạ.

“Ngài Lâm!”

Chính vào lúc này, lời nói kích động của Vương Nhạc Hiên cắt đứt luồng suy nghĩ của Lâm Phong.

Ông ta không thể ngờ rằng lại có thể gặp Lâm Phong ở nơi này, trong lòng hết sức kích động!

Adv

Chỉ cần Lâm Phong sẵn lòng giúp đỡ, bản thân tuyệt đối có thể rửa sạch nỗi nhục vừa rồi!

Ngài Lâm?

Ánh mắt của đám người Nam Cung Tầm, Lâm Tiểu Hồng cũng lần lượt nhìn về phía Lâm Phong.

Nhưng nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy Lâm Phong có điểm gì đặc biệt, chỉ là trông có chút đẹp trai.

“Này nhóc, cậu là ai? Đêm hôm thế này một mình chạy tới trong núi sâu này, cũng không sợ dã thú ăn thịt sao?”

Nam Cung Tầm nhàn nhạt hỏi.

“Anh có ý kiến gì hả?”

Lâm Phong nói.

Nam Cung Tầm vẻ mặt có chút sững lại, sau đó hơi nheo mắt.

Tên nhóc này là đang giả vờ, hay là thực sự rất bình tĩnh vậy?

Nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Vương Nhạc Hiên, hắn ta quyết định vẫn là không nên nảy sinh xung đột với người thanh niên trước mắt này.

Dù sao thì giữa đôi bên cũng không có thù oán gì, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

“Haha…người anh em, tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi.”

Nam Cung Tầm cười nhẹ một tiếng.

“Vậy thì cảm ơn anh!”

Lâm Phong liếc nhìn Nam Cung Tầm, sau đó vòng qua đám người đi vào sâu hơn.

“Ngài Lâm!”

Vương Nhạc Hiên nhịn không được lại kêu lên một tiếng.

Nhưng Lâm Phong tựa hồ không nghe thấy, rất nhanh đã biến mất vào trong bóng tối đen kịt.

Vương Nhạc Hiên trong lòng buồn bã.

Dù gì mình cũng từng là người bị ngài Lâm tẩn cho mấy lẩn, vậy mà ngài Lâm lại không thèm nhìn mình đến một cái?

“Đúng là một tên vô dụng! Lại gọi một người bình thường là ngài Lâm, quan trọng hơn là người ta còn không thèm đếm xỉa đến ông!”

Nam Cung Tầm khinh thường liếc nhìn Vương Nhạc Hiên.

Sau đó ôm lấy eo Lâm Tiểu Hồng, dẫn đám thuộc hạ cũng đi vào sâu vào bên trong.

Đêm nay bọn họ đem nhiều người tới đây như vậy là muốn tìm kiếm mộ của tiên nhân, nên không muốn lãng phí nhiều thời gian với Vương Nhạc Hiên!

“Một lũ khốn nạn!”

Vương Nhạc Hiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng của đám người Nam Cung Tầm rời đi, nghiến răng nghiến lợi đi theo, chờ thời cơ hành động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK