Lâm Phong nhắm mắt lại, phóng ra một tia thần thức tìm kiếm xung quanh thật kỹ, muốn tìm ra manh mối nào đó…
Nhiều cao thủ tập trung như vậy, dù đối phương đánh áp đảo thì cũng không thể nào không có dấu vết hư hỏng.
Ngay cả anh cũng không làm được!
Anh có thể chém nát Dược Vương cốc bằng một nhát kiếm, nhưng không thể khiến tất cả mọi người bỗng dưng biến mất như thế này!
Nhưng ngay sau đó, Lâm Phong mở mắt ra, nhíu mày thật chặt.
Quả thật không có lấy một dấu vết đánh nhau!
Adv
Chẳng lẽ có cao thủ Hóa Thần Cảnh ra tay, thi triển đòn tấn công ảnh hưởng đến linh hồn, đánh vỡ thần hồn của mọi người trong nháy mắt ư?
Không thể nào!
Thế giới này không thể có cao thủ Hóa Thần Cảnh được!
Dù có thì thông thường họ đều sẽ tập trung vào việc theo đuổi con đường thành tiên, sao có thể đi giết một người bình thường như Hoa Vân Phi!
Adv
…
Khi Lâm Phong đang trầm tư suy nghĩ.
Tại một mảnh đất bằng phẳng,
Dược Tư Mạc, Triệu Vô Cực, Hàn Phi và những người khác đang lo lắng nhìn màn hình lơ lửng trên không.
Trên màn hình đang hiển thị bóng dáng của Lâm Phong.
Từ khi Lâm Phong vào Dược Vương cốc đến hành động tìm kiếm khắp nơi trong Dược Vương cốc của anh đều lọt hết vào mắt họ.
Họ nhắc Lâm Phong rất lớn tiếng.
Rằng đây là ảo cảnh, không phải hiện thực!
Nhưng… bất kể họ la hét thế nào, Lâm Phong cũng không thể nghe thấy!
Giờ phút này, lòng mọi người cứ như chùng xuống tận đáy vực, lạnh thấu xương!
Nếu Lâm Phong không phá giải được huyễn thuật này thì lần này họ toi đời thật rồi!
“Lâm Phong! Cậu mau tỉnh táo lại đi!”
Triệu Vô Cực không nhịn được nữa mà hét to lên.
Nhưng ngay sau đó.
“Rầm!”
Triệu Vô Cực bị đạp mạnh một phát, lập tức hộc ra một búng máu.
“Đừng la hét nữa! Một khi trúng huyễn thuật của Huyễn Thuật Sư đại nhân, dù Lâm Phong mạnh có đến đâu thì cũng không thể thoát ra được! Thứ chờ cậu ta chỉ có con đường chết thôi!”
Dược Viêm cười khẩy.
“Dược Viêm, thằng phản bội này, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”
Triệu Vô Cực nhìn đăm đăm vào Dược Viêm, phẫn nộ nói.
“Tao có chết hay không thì không biết, nhưng lát nữa chúng mày và cả Lâm Phong chết là cái chắc!”
Dược Viêm cười mỉa mai.
Đám người Dược Tư Mạc và Dược Trần nhìn Dược Viêm, vẻ đau khổ hiện lên trên mặt họ.
Dù đã đến lúc này, họ vẫn không có thể tin được rằng ông bạn chung sống mấy chục năm với mình sẽ là kẻ phản bội!
Chính Dược Viêm đã hạ độc Hoa Vân Phi!
Cũng chính ông ta đã hạ độc Tán Linh cho mọi người, làm cho họ mất công lực, trở thành kẻ vô dụng chỉ có thể nằm co ro dưới đất!
Trong tình huống bình thường, họ là Dược Sư cấp cao, sẽ không thể nào rơi vào tình cảnh này được!
Chủ yếu là do quá tin tưởng vào phó cốc chủ Dược Viêm!
Dược Viêm nguỵ trang quá giỏi, mấy chục năm mà vẫn như một ngày, vẫn luôn giữ vẻ mặt hiền lành ấy!
Nhưng ai ngờ lúc này ông ta lại giáng cho họ một đòn trí mạng, đánh vào vị trí chí tử của họ, khiến họ không bao giờ ngóc đầu dậy nổi!
“Dược Viêm, tại sao cậu lại làm như vậy? Chúng ta đã chung sống với nhau cả đời rồi… Anh coi cậu như em trai ruột của mình luôn đấy!”
Nhiều cao thủ tập trung như vậy, dù đối phương đánh áp đảo thì cũng không thể nào không có dấu vết hư hỏng.
Ngay cả anh cũng không làm được!
Anh có thể chém nát Dược Vương cốc bằng một nhát kiếm, nhưng không thể khiến tất cả mọi người bỗng dưng biến mất như thế này!
Nhưng ngay sau đó, Lâm Phong mở mắt ra, nhíu mày thật chặt.
Quả thật không có lấy một dấu vết đánh nhau!
Adv
Chẳng lẽ có cao thủ Hóa Thần Cảnh ra tay, thi triển đòn tấn công ảnh hưởng đến linh hồn, đánh vỡ thần hồn của mọi người trong nháy mắt ư?
Không thể nào!
Thế giới này không thể có cao thủ Hóa Thần Cảnh được!
Dù có thì thông thường họ đều sẽ tập trung vào việc theo đuổi con đường thành tiên, sao có thể đi giết một người bình thường như Hoa Vân Phi!
Adv
…
Khi Lâm Phong đang trầm tư suy nghĩ.
Tại một mảnh đất bằng phẳng,
Dược Tư Mạc, Triệu Vô Cực, Hàn Phi và những người khác đang lo lắng nhìn màn hình lơ lửng trên không.
Trên màn hình đang hiển thị bóng dáng của Lâm Phong.
Từ khi Lâm Phong vào Dược Vương cốc đến hành động tìm kiếm khắp nơi trong Dược Vương cốc của anh đều lọt hết vào mắt họ.
Họ nhắc Lâm Phong rất lớn tiếng.
Rằng đây là ảo cảnh, không phải hiện thực!
Nhưng… bất kể họ la hét thế nào, Lâm Phong cũng không thể nghe thấy!
Giờ phút này, lòng mọi người cứ như chùng xuống tận đáy vực, lạnh thấu xương!
Nếu Lâm Phong không phá giải được huyễn thuật này thì lần này họ toi đời thật rồi!
“Lâm Phong! Cậu mau tỉnh táo lại đi!”
Triệu Vô Cực không nhịn được nữa mà hét to lên.
Nhưng ngay sau đó.
“Rầm!”
Triệu Vô Cực bị đạp mạnh một phát, lập tức hộc ra một búng máu.
“Đừng la hét nữa! Một khi trúng huyễn thuật của Huyễn Thuật Sư đại nhân, dù Lâm Phong mạnh có đến đâu thì cũng không thể thoát ra được! Thứ chờ cậu ta chỉ có con đường chết thôi!”
Dược Viêm cười khẩy.
“Dược Viêm, thằng phản bội này, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”
Triệu Vô Cực nhìn đăm đăm vào Dược Viêm, phẫn nộ nói.
“Tao có chết hay không thì không biết, nhưng lát nữa chúng mày và cả Lâm Phong chết là cái chắc!”
Dược Viêm cười mỉa mai.
Đám người Dược Tư Mạc và Dược Trần nhìn Dược Viêm, vẻ đau khổ hiện lên trên mặt họ.
Dù đã đến lúc này, họ vẫn không có thể tin được rằng ông bạn chung sống mấy chục năm với mình sẽ là kẻ phản bội!
Chính Dược Viêm đã hạ độc Hoa Vân Phi!
Cũng chính ông ta đã hạ độc Tán Linh cho mọi người, làm cho họ mất công lực, trở thành kẻ vô dụng chỉ có thể nằm co ro dưới đất!
Trong tình huống bình thường, họ là Dược Sư cấp cao, sẽ không thể nào rơi vào tình cảnh này được!
Chủ yếu là do quá tin tưởng vào phó cốc chủ Dược Viêm!
Dược Viêm nguỵ trang quá giỏi, mấy chục năm mà vẫn như một ngày, vẫn luôn giữ vẻ mặt hiền lành ấy!
Nhưng ai ngờ lúc này ông ta lại giáng cho họ một đòn trí mạng, đánh vào vị trí chí tử của họ, khiến họ không bao giờ ngóc đầu dậy nổi!
“Dược Viêm, tại sao cậu lại làm như vậy? Chúng ta đã chung sống với nhau cả đời rồi… Anh coi cậu như em trai ruột của mình luôn đấy!”