Lâm Phong đứng cách một đoạn, anh vung tay ra, Lý Như Hải lập tức bay ra xa mấy mét, sau đó đập mạnh vào tủ rượu trong phòng khách, khiến tủ rượu bị vỡ tan tành.
"Tôi lại cứ thích xen vào việc của người khác đấy, thì sao? Không được à?"
Lâm Phong từ tốn nói.
Nhìn thấy vậy.
Hiện trường rơi vào sự im lặng chết chóc.
Adv
Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao thấy vẻ anh tuấn của Lâm Phong, trái tim đập thình thịch.
Mà ánh mắt Nam Cung Vấn Thiên thì thoáng qua một vẻ nghiêm túc.
Tên này chính là thanh niên đã diệt cả nhà họ Giang sao?
Adv
Quả đúng là có chút bản lĩnh!
Nhìn sức mạnh của cú đánh từ xa này thì đoán chừng là cũng không thua kém hắn ta!
Nghĩ đến đây, hắn ta không có ý định ra tay giúp đỡ!
Đúng là hắn ta ham sắc đẹp thật, nhưng tuyệt đối sẽ không vì Lý Như Hải mà đi đắc tội với một võ giả có thể chống lại mình, nếu làm thế thật thì chẳng phải hắn ta ngu xuẩn quá sao?
Mặc dù lúc nãy hắn ta rất ngông cuồng, nhưng cũng chỉ là ngông cuồng trước mặt mấy con gà non Tần Vô Đạo mà thôi!
Nhưng trước mặt một cường giả thật sự, hắn ta lại cẩn thận hơn nhiều người tưởng nhiều!
"Lâm Phong... Cậu có thể nói lý lẽ chút không?"
Lúc này Lý Như Hải chật vật bò dậy, phẫn nộ nói.
"Ông nhất định phải nói lý lẽ với tôi sao? Bây giờ hẳn là cả thành phố Kim Lăng chẳng có ai không biết rằng Lâm Phong tôi là người dùng nắm đấm để nói chuyện chứ?"
Lâm Phong cười khẩy một tiếng.
Lý Như Hải nghe vậy thì không khỏi hoảng sợ lùi lại về sau một bước nhỏ, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Nhưng mà cho dù như thế.
Ông ta vẫn bị một cái tát của Lâm Phong đánh bay ra ngoài.
"Aish..."
Lý Như Hải đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, ông ta hít sâu một hơi, toàn thân như mềm nhũn ra.
Ông ta nhìn về phía Nam Cung Vấn Thiên bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng lại thấy Nam Cung Vấn Thiên làm như không nhìn thấy gì, khiến trong lòng ông ta rất căm tức, ông ta không khỏi lên tiếng:
"Anh Vấn Thiên, chẳng lẽ ông cứ nhìn như thế thôi sao?"
"Ha ha... Đây là chuyện của các người mà, không liên quan gì tới tôi! Hơn nữa, chuyện tình yêu là chuyện anh tình tôi nguyện, nếu con gái ông không muốn gả cho tôi thì tôi cũng không cưỡng ép."
Nam Cung Vấn Thiên nói, ngoài mặt thì hắn ta mỉm cười nhưng trong lòng thì không.
Lý Như Hải nghe thấy thế, trong lòng chấn động, ông ta không thể tin nổi!
Đây chính là Nam Cung Vấn Thiên ngông cuồng đến cùng cực, không coi bất cứ ai ra gì khi nãy đó sao?
Đám người Tần Vô Đạo, Đế Thích Thiên, Long Hạo cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy rất không thể tin nổi.
Nhưng ngay sau đó.
Bọn họ đã nghĩ ra nguyên nhân!
Rất rõ ràng, sau khi Nam Cung Vấn Thiên thấy Lâm Phong ra tay thì sinh nỗi kiêng dè, tự nhận có lẽ mình không phải đối thủ của Lâm Phong, cho nên mới có biểu hiện như bây giờ!
Vừa nghĩ đến đây.
Rõ ràng ánh mắt của mấy người họ khi nhìn Lâm Phong đều thay đổi, càng thêm kính sợ!
"Tôi lại cứ thích xen vào việc của người khác đấy, thì sao? Không được à?"
Lâm Phong từ tốn nói.
Nhìn thấy vậy.
Hiện trường rơi vào sự im lặng chết chóc.
Adv
Lý Tiểu Khả và Lâm Vân Dao thấy vẻ anh tuấn của Lâm Phong, trái tim đập thình thịch.
Mà ánh mắt Nam Cung Vấn Thiên thì thoáng qua một vẻ nghiêm túc.
Tên này chính là thanh niên đã diệt cả nhà họ Giang sao?
Adv
Quả đúng là có chút bản lĩnh!
Nhìn sức mạnh của cú đánh từ xa này thì đoán chừng là cũng không thua kém hắn ta!
Nghĩ đến đây, hắn ta không có ý định ra tay giúp đỡ!
Đúng là hắn ta ham sắc đẹp thật, nhưng tuyệt đối sẽ không vì Lý Như Hải mà đi đắc tội với một võ giả có thể chống lại mình, nếu làm thế thật thì chẳng phải hắn ta ngu xuẩn quá sao?
Mặc dù lúc nãy hắn ta rất ngông cuồng, nhưng cũng chỉ là ngông cuồng trước mặt mấy con gà non Tần Vô Đạo mà thôi!
Nhưng trước mặt một cường giả thật sự, hắn ta lại cẩn thận hơn nhiều người tưởng nhiều!
"Lâm Phong... Cậu có thể nói lý lẽ chút không?"
Lúc này Lý Như Hải chật vật bò dậy, phẫn nộ nói.
"Ông nhất định phải nói lý lẽ với tôi sao? Bây giờ hẳn là cả thành phố Kim Lăng chẳng có ai không biết rằng Lâm Phong tôi là người dùng nắm đấm để nói chuyện chứ?"
Lâm Phong cười khẩy một tiếng.
Lý Như Hải nghe vậy thì không khỏi hoảng sợ lùi lại về sau một bước nhỏ, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Nhưng mà cho dù như thế.
Ông ta vẫn bị một cái tát của Lâm Phong đánh bay ra ngoài.
"Aish..."
Lý Như Hải đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, ông ta hít sâu một hơi, toàn thân như mềm nhũn ra.
Ông ta nhìn về phía Nam Cung Vấn Thiên bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng lại thấy Nam Cung Vấn Thiên làm như không nhìn thấy gì, khiến trong lòng ông ta rất căm tức, ông ta không khỏi lên tiếng:
"Anh Vấn Thiên, chẳng lẽ ông cứ nhìn như thế thôi sao?"
"Ha ha... Đây là chuyện của các người mà, không liên quan gì tới tôi! Hơn nữa, chuyện tình yêu là chuyện anh tình tôi nguyện, nếu con gái ông không muốn gả cho tôi thì tôi cũng không cưỡng ép."
Nam Cung Vấn Thiên nói, ngoài mặt thì hắn ta mỉm cười nhưng trong lòng thì không.
Lý Như Hải nghe thấy thế, trong lòng chấn động, ông ta không thể tin nổi!
Đây chính là Nam Cung Vấn Thiên ngông cuồng đến cùng cực, không coi bất cứ ai ra gì khi nãy đó sao?
Đám người Tần Vô Đạo, Đế Thích Thiên, Long Hạo cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy rất không thể tin nổi.
Nhưng ngay sau đó.
Bọn họ đã nghĩ ra nguyên nhân!
Rất rõ ràng, sau khi Nam Cung Vấn Thiên thấy Lâm Phong ra tay thì sinh nỗi kiêng dè, tự nhận có lẽ mình không phải đối thủ của Lâm Phong, cho nên mới có biểu hiện như bây giờ!
Vừa nghĩ đến đây.
Rõ ràng ánh mắt của mấy người họ khi nhìn Lâm Phong đều thay đổi, càng thêm kính sợ!